ePlay - Game hay App tốt
MXH EPlay là nơi chia sẻ app, game dành riêng cho hđh Android. Bạn sẽ nhận được những đánh giá về app bạn muốn tải.

TAC | 21:15 |
Chương 3: Sẽ lại gặp nhau?

Trên một cánh đồng cỏ, có hai đứa bé một trai, một gái đang cười đùa với nhau.

“Tuyết muội, đừng chạy nhanh quá,” nam hài tử gọi theo, “coi chừng ngã bây giờ”

Cậu bé vừa lúc lắc đầu ra vẻ không vừa ý, vừa tăng tốc để chạy theo nữ hài tử trước mặt.

“Ui …,” cô bé phía trước quả thật trượt chân và ngã lăn ra đất.

Cậu bé bước đến, lại lúc lắc cái đầu, “Ta đã nói muội mà, tại sao lại cứ thích chạy nhanh như vậy chứ. Đưa chân cho ta xem nào”

Hắn vén ống quần cô bé, khẽ liếc nhìn vết thương đang chảy máu, “Muội cháy máu rồi, đợi ta một chút”.

Hắn chạy đi, tìm về 1 ít lá có nhiều gai, vò nát và đắp vào vết thương trên chân của cô bé, chỉ một lúc là vết thương đã ngưng chảy máu.

“Dương đại ca, huynh thật là giỏi,” cô bé cảm thấy mát lạnh ở chân, cơn đau đã qua nên cười hì hì nhìn cậu bé.

“Còn phải nói, muội phải biết sư phụ của ta là ai cơ chứ,” tiểu nam hài khẽ vênh mặt đáp, nét mặt nhìn rất hoạt kê.

“Khi nào lớn lên, thế nào muội cũng phải lấy người giỏi như sư phụ của huynh,” cô bé ngây thơ nói.

“Ta nhất định cũng sẽ tài giỏi như lão nhân gia,” cậu bé nói.

= = =

Dương Thế Anh giật mình tỉnh giấc, lúc này trời đã mờ mờ sáng. Đêm nay do quá mệt mỏi hắn lại nằm mơ.

“Tiểu Tuyết, đã rất lâu rồi huynh mới lại nằm mơ thấy muội. Ở nơi đó, nhất định muội phải sống cho tốt, sẽ có ngày chúng ta gặp lại,” hắn khẽ lẩm bẩm và đứng dậy.

Khẽ nhìn sang bên cạnh, vị cô nương kia vẫn đang yên giấc chưa tỉnh. Hắn đứng dậy, khẽ mở cửa bước ra ngoài và chuẩn bị bắt đầu một ngày mới. Hắn sẽ lại ra giữa hồ câu cá tuyết.

= = =

“Đổng cô nương, cô tỉnh dậy rồi?” trên tay hắn cầm một bát canh nóng, bước vào trong lều và liếc nhìn cô gái.

Cô gái không trả lời, chỉ khẽ gật đầu với hắn. Có vẻ như nàng là một người khá kiệm lời, như vậy cũng phù hợp với kiểu người sống nội tâm như hắn.

“Cô nương vừa tỉnh dậy, không phù hợp với các loại thức ăn khó tiêu. Ta vừa nấu một chén canh cá, cô nương nên dùng thử lúc còn nóng,” hắn vừa nói vừa tiến đến, giúp nàng ngồi dậy dựa lưng vào tường và đưa chén canh cho nàng.

Nàng nhẹ nhàng dùng thử một thìa canh, nước dùng rất ngọt và không bị tanh mùi cá. Xem ra hắn đã bỏ không ít công sức vào việc nấu nướng. Hắn thì vẫn chỉ ngồi bênh cạnh, quan sát nàng dùng bữa mà không nói bất kỳ điều gì.

Hôm nay là một ngày may mắn, hắn không ngờ câu được đến 3 con cá tuyết, vừa đủ để làm thuốc cho tiểu Sinh và còn dư để nấu canh cho nàng. Đối với người bị đóng băng dưới đáy hồ đã lâu như nàng, tuyết ngư quả là một loại thức ăn lý tưởng.

“Cảm ơn ngươi,” nàng dùng hết chén canh hắn đưa và khẽ nói.

“Không có gì,” hắn cười và bước ra ngoài, không quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

Nàng nhìn qua cửa sổ, thấy hắn đang chăm chút nấu một nồi thuốc trên bếp, nét mặt của người này khi chăm chú làm việc quả thật rất nam tính. Có người từng nói với nàng, điểm khác biệt lớn giữa đàn ông và phụ nữ là sự tập trung của họ cho công việc. Phụ nữ có thể cùng lúc làm rất nhiều việc khác nhau, nhưng đàn ông mỗi lúc chỉ chuyên tâm vào một việc. Khi đàn ông chuyên tâm làm việc, đó là lúc họ thể hiện vẻ nam tính của mình nhất.

“Cuộc sống của một người bình thường thật hạnh phúc,” nàng thầm nghĩ. Mặc dù nàng đã cố quên đi nhiều việc nhưng không được, có rất nhiều kí ức đã tràn về, ám ảnh nàng kể từ lúc tỉnh dậy. Nàng đã trải qua một giấc mộng rất dài, trải qua lằn ranh của sinh tử. Tuy nhiên, có nhiều việc nàng cần phải có thời gian mới có thể thông suốt được.

= = =

Buổi tối, Dương Thế Anh và Đổng Bá Phương ngồi bên ánh lửa, ngón tay của hắn đặt lên mạch môn tại cổ tay nàng.

“Năm nay là năm nào rồi?” nàng hỏi hắn.

“Hồng Vũ, năm thứ 10,” Dương Thế Anh đáp.

“Như vậy là đã 5 năm,” nàng khẽ lẩm bẩm. Nàng vẫn còn nhớ như in ngày mà nàng đã yêu cầu Bình Nhất Chỉ hoán đổi tim của hai người.

“Một giấc mộng dài 5 năm ư?” hắn hiểu nàng đang nói về việc nàng đã ở dưới hồ 5 năm, “5 năm không phải là quá dài đối với một đời người, nhưng đủ dài cho những thay đổi”

Hắn thầm nhắc nhở nàng, có lẽ đã có rất nhiều thay đổi kể từ ngày ấy, nàng đừng hi vọng quá nhiều và cũng đừng cảm thấy quá phiền lòng nếu có quá khứ đau buồn, hãy xem như là một giấc mộng.

“Ngươi hình như không có ý định hỏi ta về việc đã xảy ra?” nàng hỏi hắn, sự kiên định và trầm tĩnh của người này quả thật khác xa người thường.

“Để làm gì, mỗi người đều có những nỗi niềm riêng của mình. Cô nương có, ta cũng vậy. Ta tôn trọng bí mật về cuộc đời của cô nương, nhưng nếu cô nương muốn có người nghe thì ta cũng sẵn lòng. Tuy nhiên, chỉ sợ ta là tên đầu gỗ, chỉ biết nghe mà không biết nói gì,” hắn cười nhẹ.

“Không phải là lúc này,” nàng nhẹ nhàng cự tuyệt, im lặng một lúc lâu rồi chợt nói, “... hắn …, cũng là một tên đầu gỗ”

Dương Thế Anh cười, không đáp lời. Hắn đang có việc khác phải suy nghĩ trong đầu, một sự việc rất lạ.

“Đổng cô nương, sức khỏe của cô bình phục tốt hơn ta mong đợi, chỉ vài ba ngày là cô có thể trở lại sinh hoạt bình thường, tuy nhiên ...”

“Có việc gì?”

“ Ta tuyệt đối không thắc mắc về những gì đã xảy ra với cô, nhưng ta phải nói một điều trên cương vị là đại phu, trái tim của cô nương rất bất thường”

“Ngươi cứ nói thẳng ra, không cần ngại”

“Ta là người không thích vòng vo, nói thẳng ra ta biết cô nương là một người giang hồ, hơn nữa là một nội gia cao thủ, kinh mạch của cô rộng rãi gấp nhiều lần người thường. Tuy nhiên, có điều lạ với trái tim của cô nương, nó quá yếu so với cơ thể của cô. Trái tim là nơi bơm nguồn sống cho toàn cơ thể, trái tim quá yếu sẽ ảnh hưởng rất nhiều,” hắn lựa lời để giải thích cho nàng hiểu.

“Điều gì sẽ xảy ra với ta?”

“Về sinh hoạt bình thường sẽ không có gì trở ngại vì trái tim này vẫn là một trái tim khỏe mạnh, chỉ là không đáp ứng nổi nhu cầu của cô nương. Tuy nhiên sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến võ công. Trái tim của cô không đáp ứng nổi hệ thống kinh mạch, chỉ sợ cô nương chỉ có thể phát huy tối đa 2,3 phần công lực của mình mà thôi,” hắn nói.

“Không có cách khắc phục hay sao?” nàng hỏi

“Trừ khi cô nương có thể làm cho trái tim mạnh mẽ, theo kịp cơ thể của mình,” hắn suy nghĩ và đáp, “hiện tại quá đột ngột nên ta cũng không có giải pháp nào cụ thể”

Nàng suy nghĩ đến một điều và hỏi hắn, “Vậy nếu ngược lại, một người có trái tim mạnh mẽ hơn cơ thể nhiều lần thì việc gì sẽ xảy ra?”

“Nếu trái tim quá mạnh mẽ, người đó cũng sẽ không thoải mái gì, cơ thể lúc nào cũng nóng bức, dễ cáu giận, tâm trạng bất an, thậm chí có thể gặp nhiều ác mộng là những gì ta có thể nghĩ đến đầu tiên,” hắn trả lời nàng, “về lâu về dài sẽ dễ tổn thương nội tạng, thậm chí có thể mất mạng”

Nàng khẽ thở dài, như vậy việc đổi tìm của nàng khi xưa là đúng hay sai?

= = =

Dưới sự chăm sóc của Dương Thế Anh, sau 5 ngày Đổng Bá Phương đã hồi phục hoàn toàn, tuy nhiên hắn chưa cho phép nàng rời đi, ít nhất cho đến khi hắn yên tâm không có gì ngoài dự kiến có thể xảy ra cho nàng. Cả hai lên đường về ngôi làng mà hắn ở trước khi đi đến Hắc Mộc Nhai.

Việc đầu tiên hắn làm khi trở về là tìm đến nhà tiểu Sinh, châm cứu và đưa thuốc cho cậu bé. Cơ thể yếu nhược đã ngăn cản cậu bé sống một cuộc sống năng động như bao đứa trẻ bình thường khác quá lâu rồi.

“Ngươi là một người tốt,” nàng nhìn khuôn mặt hạnh phúc rạng ngời của cậu bé, nhìn hai hàng lệ đẫm trên mặt của đôi vợ chồng nghèo rồi quay sang nói với hắn.

“Ta tin rằng, mỗi người đều có thời điểm làm việc tốt, chỉ có điều cô nương có gặp được họ vào đúng các thời khắc đó hay không. Cô gặp ta vào đúng lúc,” hắn cười.

Hàng ngày, hắn vẫn đều đặn sắc thuốc và châm cứu cho nàng. Ban ngày thì nàng lặng lẽ nhìn hắn dạy lũ trẻ trong làng đọc sách, còn về đêm, nàng ngồi tĩnh tọa luyện công và ngắm sao trời. Có nhiều việc quả thật muốn quên đi thật không dễ dàng gì, có lẽ cũng sẽ đến lúc phải đối mặt với nó.

Thấm thoát, nàng đã ở đây được hơn nửa tháng. Thời gian này hắn chăm sóc nàng rất chu đáo nhưng không tâm sự gì, nàng xem hắn như một người bạn - không nóng cũng không lạnh. Ngược lại, lũ trẻ thì rất yêu mến nàng vì thỉnh thoảng nàng còn thay hắn dạy bọn chúng học, dạy các bé gái thêu thùa. Thời gian này, nàng được tận hưởng sự tĩnh tâm mà nàng hiếm hoi có được trước đây. Tuy nhiên, càng gần lũ trẻ thì khiến nàng càng nhớ đến nàng còn có một người em gái trong cuộc đời này.

Một buổi tối, hắn bước vào phòng, đưa cho nàng một quyển sách. Quyển sách không dày nhưng chi chít chữ, màu mực còn mới, có lẽ hắn vừa viết xong những ngày gần đây.

“Đây là gì?” nàng ngước đôi mắt đẹp lên hỏi.

“Là một đoạn khẩu quyết,” hắn nói, “không phải là võ công mà là thuật dưỡng sinh, phòng bệnh. Riêng đối với cô nương, nếu tập theo có thể cải thiện được quả tim mà cô đang mang, không chừng vài ba năm có thể giúp cô hoàn toàn hồi phục”

“Đa tạ,” nàng nhận lấy dù không tin tưởng lắm, vì hắn chỉ là y sư ở một vùng quê nghèo. Tuy nhiên, đây là tấm lòng của hắn nên nàng thu nhận.

“Ngày mai ta sẽ rời đi,” nàng nói ngắn gọn.

“Vậy tối nay đi nghỉ sớm đi,” hắn nói từ tốn, không khuyên nàng ở lại. Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình.

= = =

Sáng sớm, hắn và lũ trẻ tiễn nàng lên đường.

“Đổng tỉ tỉ, nhất định tỉ phải trở lại thăm bọn đệ,” tiểu Sinh là đứa thân với nàng nhất nên mạnh dạn lên tiếng.

Nhìn những ánh mắt lấp lánh, háo hức mong chờ của bọn trẻ, nàng không thể từ chối, “Nhất định, sẽ có ngày ta quay trở lại thăm các đệ đệ và muội muội”

Nàng xoay người, nhắm hướng Hằng Sơn mà đi.

“Dương đại ca, Đổng tỉ tỉ đi rồi!” cậu bé Tống Thu Sinh buồn rầu.

“Đệ thật sự thích tỉ ấy?” hắn bế cậu bé lên cao và cười hỏi.

“Phải, tỉ tỉ ấy thật là xinh đẹp,” nó nói. Yêu cái đẹp đúng là bản chất của con người, dù là đối với các cô bé, cậu bé.

Hắn cười vang, “Phải, tỉ tỉ ấy thật sự rất xinh đẹp. Tiểu Sinh thật tinh mắt”

“Tỉ tỉ ấy cũng rất thích chơi chung với bọn đệ,” thằng bé tiếp lời, xem ra không phải chỉ cần xinh đẹp là đủ.

Hắn xoa đầu cậu bé, cười mà không nói gì.

“Sao huynh không tìm cách giữ tỉ tỉ ấy lại? Huynh không thích tỉ tỉ ấy à?”

Hắn đặt cậu bé xuống đất, ngồi xổm cao ngang bằng với cậu bé và nói, hắn cố tình không trả lời trực tiếp câu hỏi, “Tiểu Sinh, là đàn ông quan trọng nhất là tấm lòng, phải rộng thế này này”

Vừa nói, hắn vừa giang vòng tay ra thật rộng để minh họa cho cả lũ trẻ xung quanh, “Mỗi con người đều có mơ ước riêng của mình, ta cũng vậy, tỉ ấy cũng vậy và các đệ cũng như vậy. Ta không bao giờ muốn gò ép người khác từ bỏ ước mơ của họ, có thể họ sẽ vui vẻ trong một ngày, một năm, mười năm … nhưng sẽ có ngày họ cảm thấy hối tiếc nếu phải từ bỏ ước mơ của mình”

Bọn nhỏ nhìn hắn, tròn xoe mắt không hiểu. Có thể chả đứa bé nào đang hiểu hắn đang nói gì, hắn cũng tự nhận ra như vậy và cười, quyết định nói dễ hiểu hơn.

“Có lẽ một ngày nào đó con đường mà ta đi và con đường của tỉ ấy đi sẽ lại cắt qua nhau”

Lũ trẻ lại tròn xoe mắt.

Hắn cười lớn, “Xem ra chả có môn sinh nào hiểu, ta là một thầy đồ thất bại rồi. Thôi tất cả trở vào đọc sách”
Bài Viết Cùng Chuyên Mục

0 nhận xét :

Star App VietNam | Chia sẻ app hay cho android và ios


Copyright © 2014 by Star App VN