|
TAC | 05:46 |
Chương 9: Võ lâm Tam Tôn
Nhìn bóng lưng Dương Thế Anh khuất dần vào phía hậu sơn, Đông Phương Bạch khẽ thở dài nhè nhẹ, con người này có chút gì đó quá đơn độc, sợ rằng còn đơn độc hơn cả nàng, là một kẻ vừa từ cõi chết sống lại.
Nàng quay sang nhìn Bình Nhất Chỉ và hỏi, “Bình đại phu, vừa rồi ông nói ông đã đợi chúng ta đã mấy ngày tại đây rồi. Tại sao ông lại biết chúng ta sẽ tới, và tại sao lại biết ta sẽ đi chung với huynh ấy? Từ lúc ta tỉnh lại, ta cũng chưa từng báo tin cho ông”
“Đông Phương giáo chủ,” Bình Nhất Chỉ vừa nói vừa ra hiệu mời nàng ngồi xuống, “thật sự ta cũng rất bất ngờ khi biết người đi chung với sư thúc. Sư thúc ta ẩn cư giang hồ đã rất nhiều năm, không ngờ lại xuất hiện trở lại”
Ông khẽ uống một ngụm trà, trầm tư rồi nói tiếp, “Ta biết được tin tức giáo chủ đi cùng sư thúc từ lời đồn đại của giang hồ mấy hôm nay, mọi chuyện bắt đầu từ Hướng Vấn Thiên”
“Là hắn?” nàng khẽ thốt lên nhưng suy nghĩ lại thì thấy mọi việc đều hợp lý, Hướng Vấn Thiên là kẻ duy nhất biết nàng đi cùng Dương Thế Anh. “Trên đường đi ta bị Hướng Vấn Thiên truy sát, cũng may là gặp được sư phúc của ngươi. Ta cũng cảm thấy tò mò, có vẻ như Hướng Vấn Thiên rất sợ sư thúc của ngươi vậy”
“Hắn không sợ thì lão phu mới cảm thấy lạ,” Bình Nhất Chỉ cảm thán, “chuyện xảy ra cũng khoảng 20 năm về trước, lúc đó giáo chủ người còn chưa gia nhập thần giáo nên có điều không biết nhưng sư thúc của ta thật sự là một đại kỵ trên giang hồ, không có nhiều người tùy tiện nhắc đến ông ta”
“Có thể kể cho ta nghe được không?” nàng khẽ chống cằm, ngước mắt nhìn Bình Nhất Chỉ. Cả cô bé Tình Nhi bên cạnh cũng chăm chú chờ đợi.
Có lẽ trên đời khó ai có thể cự tuyệt được yêu cầu của một tuyệt đại mỹ nhân như nàng, cả Bình Nhất Chỉ cũng không ngoại lệ.
“Chuyện xảy ra quả thật cũng lâu rồi, phải bắt đầu kể về giang hồ hơn 40 năm về trước,” Bình Nhất Chỉ hồi tưởng, “lúc đó trên giang hồ có hai người được xem như võ lâm bắc đẩu, được người người kính trọng và ngưỡng mộ”
“Họ là những ai?” nàng không biết nhiều về những vị võ lâm tiền bối trước đó nên cảm thấy hiếu kì.
“Một người được xưng tụng là Kiếm Tôn, giáo chủ đoán được là ai hay không?” Bình Nhất Chỉ khẽ cười.
“Chẳng lẽ là Phong Thanh Dương của phái Hoa Sơn?” nàng nghĩ đến kiếm thuật cao siêu của người này nên liền đoán.
“Giáo chủ đoán cũng gần đúng thôi, hơn 40 năm trước thì Phong Thanh Dương vẫn còn trẻ tuổi và chưa nổi danh như vậy, người này chính là sư phụ của ông ta. Phong Thanh Dương nhờ cơ duyên mà về sau đã được người này truyền toàn bộ kiếm pháp của mình”
“Vậy còn người thứ hai?” nàng hỏi
“Câu chuyện của chúng ta cũng bắt đầu từ chính người thứ hai này. Người này được giang hồ xưng tụng là Y Tôn vì võ công và y thuật của mình, đó cũng chính là sư tổ của ta”
“Cũng chính là sư phụ của Dương Thế Anh?” nàng hỏi.
“Đúng vậy, cũng chính là sư phụ của sư thúc ta,” Bình Nhất Chỉ đáp.
“Nhưng sư thúc của ngươi năm nay cũng chưa tròn 40 tuổi, làm sao có thể trở thành đệ tử của vị tiền bối này?” nàng cảm thấy có điều không hợp lý.
“Tất cả cũng bởi duyên phận,” Bình đại phu tiếp tục, “ta cũng không tỏ tường cho lắm. Ta chỉ nghe sư phụ ta kể lại rằng sư tổ từng không cứu được một nam hài tử mà cảm thấy u sầu, ít lâu sau đó trong một lần ngao du sư tổ nhặt được một hài nhi bên đường. Cảm thấy như ông trời cho mình cơ hội để chuộc lại lỗi lầm, sư tổ quyết định tự mình nuôi nấng hài nhi đó - cũng chính là sư thúc của ta. Năm đó sư tổ của ta đã 80 tuổi, chính vì vậy sư thúc tuy còn trẻ tuổi nhưng bối phận vẫn là trưởng bối của lão phu”
“Thì ra là như vậy,” nàng hiểu được phần nào vấn đến, “nhưng tại sao sư thúc của ngươi lại trở thành một đại kỵ trên giang hồ và lại phải đi ẩn cư”
“Tạo hóa cũng thật trớ trêu, tất cả cũng chỉ vì nam hài tử mà sư phụ ta không cứu được. Phụ thân của đứa bé ôm hận trong lòng, bỏ đi tuyệt tích giang hồ. Hơn 10 năm sau ông ta quay trở lại, không biết nhờ đâu mà luyện thành tuyệt thế võ công, ông ta đã giết rất nhiều người và bị gán cho hung danh là 'Huyết Tôn'. Đó cũng chính là người thứ ba trong Võ Lâm Tam Tôn nổi danh đời trước”
“Ta vẫn chưa hiểu, tại sao lại ảnh hưởng đến huynh ấy?”
“Vị Huyết Tôn này vẫn ôm hận sư tổ của ta, ông ta nghĩ ra một độc kế trả thù mà ít ai nghĩ tới,” Bình Nhất Chỉ đáp. “Sư tổ và sư thúc ta tình cảm như cha con, Huyết Tôn không hề có ý định giết sư thúc ta trả thù mà tìm cách bắt cóc sư thúc từ trong tay sư tổ, dạy sư thúc đi ngược lại hết những gì mà sư tổ đã truyền dạy. Ông ta nghĩ rằng cách trả thù đó sẽ làm cho sư tổ của ta đau khổ, tuyệt vọng hơn gấp trăm lần hơn là đơn giản giết chết hài nhi của ông ấy”
“Quả thật rất thâm độc, rồi mọi chuyến thế nào? Chắc hẳn lão ta đã dạy cho huynh ấy giết người,” nàng phỏng đoán
“Đúng vậy, điều sư tổ ta sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra. Cả đời sư tổ hành y, cứu rất nhiều người nhưng sư thúc lại lạc lối, tàn sát cũng rất nhiều người. Sư tổ của ta cũng vì vậy mà sinh bệnh qua đời. Sư thúc vì hối hận nên tuyệt tích võ lâm đã 20 năm nay”
“Huynh ấy đã làm những gì?” nàng hỏi
“Chuyện riêng của người, lão phu cũng không dám tùy tiện kể đến,” Bình Nhất Chỉ thở dài, “chỉ biết rằng hầu như không có môn phái nào mà không có kẻ thiệt mạng dưới tay sư thúc, hầu như sư thúc ta có kẻ thù ở khắp mọi nơi”
Nàng cũng thở dài, hóa ra con người này cũng không khác gì nàng, cả hai đều đơn độc, từng làm những điều không nên làm và khắp nơi nơi đều có kẻ thù. Hèn gì nàng có cảm giác rằng những tâm sự thầm kín của nàng chỉ mỗi mình hắn là hiểu được. Thì ra cả 2 thật sự có những điểm rất giống nhau.
“Đông Phương giáo chủ, Hướng Vấn Thiên đã loan báo toàn bộ thiên hạ rằng người đồng hành với sư thúc của ta,” Bình Nhất Chỉ lại nói, “trong thời gian tới quả thật người không nên rời khỏi nơi này, kẻ thù của sư thúc ta tuyệt đối không ít hơn của người mà phần đông bọn họ đến thời điểm này đều đã là tiền bối võ lâm, võ công tuyệt đối cao thâm. Nếu bọn họ tìm thấy tung tích của sư thúc lão phu thì cả hai người các ngươi đều sẽ rất nguy hiểm”
Nàng khẽ gật đầu, đồng ý với Bình Nhất Chỉ.
“Hình như người đang bị nội thương?” Bình Nhất Chỉ hỏi nàng và khẽ ra hiệu nàng giơ tay cho ông ta chuẩn mạch.
“Huynh ấy bảo rằng trái tim này không phù hợp với ta,” nàng đưa tay cho ông ta chuẩn mạch và nói khẽ.
“Giáo chủ,” Bình Nhất Chỉ sau khi xem mạch liền tỏ ra bối rối, “ngày ấy ta cũng chỉ tìm mọi cách muốn cứu sống người mà không nghĩ đến hậu quả như vậy. Ta thật sự cảm thấy áy náy”
“Bình đại phu,” nàng chặn ông ta lại, “ông không cần phải cảm thấy có lỗi. Nếu không có ông thì ta cũng không sống được đến ngày hôm nay, những chuyện khác đều không quan trọng bằng”
“Thật sự cũng là cơ may khi giáo chủ gặp được sư thúc của ta,” ông ta lại nói tiếp, “ngoài sư thúc ta thật sự cũng khó có người thứ hai giúp người hồi tỉnh được”
“Ngay cả ông cũng không nắm chắc ư?” nàng hỏi
“Ngay cả lão phu cũng không làm được,” ông ta nói, “để hồi tỉnh người cần phải có y thuật rất cao và nội lực gần như tương đồng với giáo chủ mới làm được. Trừ sư thúc ra ta e rằng đương kim võ lâm không có người thứ hai. Ta đã đi khắp đại giang nam bắc, vất vả nhiều năm tìm sư thúc để hồi sinh giáo chủ mà không được, ngờ đâu người và sư thúc lại hữu duyên gặp mặt, cuộc sống thật kì diệu”
Nàng nhìn mái đầu bác trắng vì sương gió của Bình Nhất Chỉ, sau đó lại nhìn ra phía hậu sơn, khẽ mỉm cười, “Có lẽ sau biết bao sóng gió, ông trời cũng đền đáp cho ta một ít may mắn”
= = =
Nơi hậu sơn, Dương Thế Anh đang quỳ trước một ngôi mộ vừa được quét dọn. Đã rất nhiều năm hắn không trở lại nơi này, đơn giản vì hắn sợ chốn xưa sẽ gợi nhớ lại rất nhiều điều hắn không muốn nghĩ đến.
Có tiếng bước chân rất nhẹ và một mùi hương thoang thoảng truyền đến từ phía sau, không cần quay lại hắn cũng biết người đến là Đông Phương cô nương.
Nàng nhẹ nhàng tiến đến, quỳ gối bên cạnh hắn, “Ta thành tâm cảm ơn sư phụ huynh, nếu không có ông ấy thì cũng không có huynh ngày hôm nay và ta vẫn còn nằm dưới đáy hồ sâu kia”
“Cô nương biết không, sư phụ ta được mọi người xưng tụng là Dược Tôn, ông ấy luôn là hình mẫu mà ta muốn hướng đến …,” hắn bỗng nhiên cất lời với nàng.
“Ông ấy hẳn là một người rất tốt,” nàng nói với hắn và nhớ đến vị sư phụ năm xưa đã cứu mình.
“Đối với ta ông ấy như một người cha vậy. Sư phụ nhận nuôi ta từ bé, đến khi ta được 5 tuổi thì người bắt đầu truyền thụ y thuật và võ công cho ta...,” Dương Thế Anh ánh mắt nhìn xa xăm, hắn bắt đầu nhớ lại tuổi thơ của mình. Không hiểu sao khi nàng quỳ xuống bên cạnh hắn, hắn cảm thấy muốn kể cho nàng nghe về câu chuyện đời mình, điều mà trước đây hắn chưa từng làm với ai khác.
“Năm ta được 12 tuổi, một biến cố lớn đã xảy ra, cuộc đời ta cũng từ đó mà hoàn toàn thay đổi,” hắn nghĩ lại và thở dài.
“12 tuổi ư?” nàng khẽ rùng mình, năm 12 tuổi cũng là biến cố lớn trong cuộc đời nàng, năm đó cha mẹ đã bỏ rơi nàng, nhưng cũng nhờ đó nàng mới may mắn gặp được sư phụ. Hắn và nàng, cả hai lại có thêm một điểm trùng hợp nữa ư?
“Phải, là năm ta 12 tuổi,” nói đoạn hắn bỗng quay sang hỏi nàng, “Đông Phương cô nương, cô đã từng nghe nói về Võ Lâm Tam Tôn hay chưa?”
“Sư phụ huynh là Dược Tôn trong Tam Tôn phải không?” nàng khẽ mỉm cười với hắn, nàng biết hắn rất tự hào về sư phụ của mình.
“Phải, nhưng biến cố của cuộc đời ta phải nhắc đến thân thế của một nhân vật truyền kỳ, có tên gọi là Huyết Tôn. Ngay cả ta cũng không biết nên thương hay nên hận con người này nữa.”
“Huynh hãy kể cho ta nghe đi,” nàng mở lời khuyến khích hắn.
“Tên thật của ông ta là gì thì ta cũng không biết rõ, chỉ biết ông ta nguyên là một tướng quân trấn giữ quan ải của triều đình. Năm 30 tuổi, ông ta kết hôn, ít lâu sau thì vợ ông ta hạ sinh một nam hài. Cuộc đời của ông ta là một cuộc đời đáng mơ ước của biết bao nhiêu người.
Nhưng tạo hóa thường trêu ngươi, trong một lần bất ngờ từ quan ngoại trở về, ông ta bắt gặp vợ mình đang dan díu với một gã đàn ông lạ mặt”
Nghe đến đây, nàng khẽ cau mày, nàng là một người rất ghét sự gian trá trong tình yêu, nàng luôn quan niệm rằng khi đã yêu một người thì phải trọn tình, trọn ý với người đó.
“Vốn là một tướng quân nên ông ta vô nóng nảy, trong cơn tức giận ông đã rút gươm hạ sát gã đàn ông đó mà không cần suy nghĩ”
“Vậy còn người đàn bà kia thì sao?” nàng hỏi
“Bà ta rút gươm tự sát theo gã đàn ông đó, vì hóa ra đó mới chính là người bà ấy thật sự yêu. Họ quen nhau từ trước nhưng vì khác biệt về gia cảnh nên bà ấy không đến được với người mình yêu, bà ta chấp nhận lấy Huyết Tôn vì có sự tác động và đe dọa của gia đình người đàn ông kia”
“Như vậy gã đàn ông kia có thân phận không đơn giản?” nàng đoán
“Đúng vậy,” Dương Thế Anh đáp, “trước khi qua đời, phu nhân của Huyết Tôn cho ông ta biết rằng đó chính là em trai của đương kim Hoàng Hậu, và bà ta thề rằng đứa con của họ là con trai của Huyết Tôn, kêu ông ấy phải ngay lập tức đem đứa con ấy bỏ trốn”
“Câu chuyện tiếp theo thế nào?”
“Ông ta mang con lập tức bỏ trốn trong đêm, nhưng nào dễ dàng. Cha của đương kim hoàng hậu khi ấy thông qua quan hệ và quyền lực đã điều động cả quan quân lẫn giới võ lâm để truy sát huyết tôn. Nổi bật nhất trong ấy là hai môn phái Đường Môn, Không Động và Vô Tranh sơn trang”
“Vô Tranh sơn trang? Cái tên nghe thật lạ,” nàng nói
“Phải, lần đầu tiên khi nghe ông ấy kể lại ta cũng đã hỏi như vậy,” Dương Thế Anh đáp, “ông ta bảo rằng Vô Tranh nghĩa là không tranh đoạt, người lập ra sơn trang này chỉ muốn có cuộc sống an bình, không phân tranh với đời”
“Thế nhưng vẫn bị người khác sai khiến,” nàng khẽ lắc đầu.
“Thân tại giang hồ có ai là hoàn toàn tự chủ được, đó cũng là sai lầm lớn nhất của họ,” hắn cảm thán, và tiếp tục câu chuyện, “hai cha con Huyết Tôn bị người ta truy sát, sống những tháng ngày vô cùng cơ cực, vất vả. Đến một ngày, con trai của ông ta ngã bệnh, một căn bệnh kì quái mà không một đại phu nào chữa nổi”
“Cho nên ông ta tìm đến sư phụ của huynh - Y Tôn?” nàng đoán được phần tiếp theo.
“Phải, ông ta có nghe đến danh tiếng của sư phụ ta nên tìm đến,” hắn trả lời.
“Sư phụ của huynh có chữa được cho đứa bé hay không?” nàng đã nghe Bình Nhất Chỉ kể qua, nhưng lúc này đây qua lời kể của Dương Thế Anh thì mọi chuyện sáng tỏ hơn rất nhiều.
“Sư phụ ta cũng không có phương pháp, đứa bé đó bị bệnh tim bẩm sinh, một căn bệnh mà kể cả sư phụ ta cũng chưa từng gặp bao giờ,” hắn nói.
“Cho nên Huyết Tôn sinh lòng oán hận sư phụ huynh?” nàng đoán.
“Lần này thì cô nương đoán sai rồi, cho đến thời điểm đó Huyết Tôn chưa hề đem lòng thù hận sư phụ ta,” Dương Thế Anh đáp, “ông ta chỉ đau khổ, chán nản và bỏ đi nơi khác, không ai biết ông ta đi đâu.”
Dương Thế Anh chậm rãi đứng dậy, cầm chổi quét xung quanh ngôi mộ và tiếp tục câu chuyện, “Hơn 10 năm sau, có một võ lâm tuyệt thế cao thủ xuất hiện, tự xưng là Liệt Cuồng Diễm. Võ công người này cương mãnh, cũng y như tên gọi của ông ta vậy. Ban đầu không ai hiểu vì nguyên do gì mà người này liên tục truy sát và thậm chí huyết tẩy Đường Môn, Không Động và Vô Danh sơn trang”
“Chắc hẳn đó là Huyết Tôn, vì lí do nào đó võ công đại thành quay lại tầm thù?” nàng hỏi.
“Đúng vậy, dần dần người võ lâm cũng đoán ra đó là người năm xưa bị ba thế lực này truy đuổi. Ông ta tàn sát quá nhiều người, võ công lại hầu như vô địch thiên hạ nên bị mọi người đặt cho tên gọi Huyết Tôn, cùng chung với sư phụ ta và một vị tiền bối có biệt hiệu Kiếm Tôn được xưng là Võ Lâm Tam Tôn”
“Theo như huynh nói thì ông ta vốn không đem lòng thù hận sư phụ huynh,” nàng thắc mắc, “vậy tại sao sự xuất hiện của ông ta lại ảnh hưởng đến huynh?”
“Trong thời gian ông ta mất tích, có 2 việc đã xảy ra cho sư phụ của ta. Điều đầu tiên là người đã nhận nuôi ta. Sư phụ nói rằng người luôn cảm thấy dằn vặt và có lỗi khi không cứu được hài nhi của Huyết Tôn, do đó trong một lần tình cờ sư phụ nhặt được ta, khi đó vừa mới sinh được vài ngày, trên đường đi thì người đã không ngần ngại nhận nuôi ta. Người xem như đó là một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình.”
“Vậy còn điều thứ hai?” nàng hỏi
“Sư phụ chữa lành bệnh cho một người,” Dương Thế Anh đáp.
“Là ai?”
“Là cha của đương kim hoàng hậu. Suốt nhiều năm, sư phụ ta đã truy tìm y thư, nghiên cứu về căn bệnh tim quái lạ đó. Đến một lần, có người tìm đến sư phụ ta, thỉnh ông ấy chữa bệnh cho cha của đương kim hoàng hậu khi các thái y đã bó tay.
Vì đã nghiên cứu về căn bệnh này nhiều năm, không bất ngờ như lần đầu tiên nên sư phụ ta đã thành công, chữa lành căn bệnh quái ác ấy”
“Khoan đã,” nàng chợt nhận ra điều gì, “huynh nói cha của hoàng hậu cũng bị bệnh tim, giống đứa bé kia. Vậy là?”
“Phải, cô nương rất thông minh. Đó là căn bệnh di truyền, đứa bé kia như vậy không phải là con của Huyết Tôn”
“Nếu ta là Huyết Tôn hẳn sẽ cảm thấy tức giận lắm,” nàng nói.
“Phải, ông ta căm giận người đàn bà giả dối, trước lúc chết vẫn thề thốt để lừa gạt ông ta. Nhưng ông ta càng thống hận sư phụ ta hơn, ông ta nghĩ rằng sư phụ ta có thể chữa lành căn bệnh ấy nhưng đã không ra tay cứu con của ông ta, dù đứa bé có như thế nào thì ông ta vẫn thương yêu và xem nó như con. Ông ta nghĩ rằng sư phụ ta khinh ông ta khi ấy chưa thành danh nên không chịu ra sức chữa bệnh, còn đối với cha của hoàng hậu thì đã dốc hết sức chữa lành”
“Có lẽ ông ấy đã nghĩ oan cho sư phụ huynh,” nàng nói.
“Phải, cả đời sư phụ ta chưa bao giờ bỏ rơi bệnh nhân, dù người đó là ai,” hắn đáp.
Nàng nhớ lại, cũng chính hắn đã nói những lời này, hắn đã không chịu bỏ rơi nàng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, riêng về điểm này hắn đã học được sư phụ của mình.
“Vì lí do đó Huyết Tôn căm hận sư phụ ta, ông ta lên một kế hoạch trả thù rất hiểm ác, mà đích nhắm của kế hoạch ấy lại chính là ta - khi đó vừa tròn 12 tuổi”
“Không nhằm vào sư phụ huynh mà nhằm vào người mà ông ấy yêu thương nhất, kế hoạch thật ác độc,” nàng cũng khẽ cảm thấy rùng mình.
“Ông ta đã quyết đấu với sư phụ ta, sư phụ ta tuổi tác đã cao, năm đó không địch lại Huyết Tôn đang tuổi sung mãn. Cuối cùng sư phụ bại dưới một chiêu, nhân cơ hội đó Huyết Tôn đã bắt ta đi mất,” Dương Thế Anh kể lại
“Rồi ông ta làm gì huynh?” nàng hỏi
“Đào tạo ta, truyền thụ những gì mà ông ta muốn ta học, đó là sự tàn độc, lãnh huyết và vô tình” Dương Thế Anh khẽ thở dài, “việc đầu tiên ông ta làm là phế bỏ hoàn toàn võ công ta học được từ sư phụ khiến ta cả đời không dùng được các võ công này nữa”
“A...,” nàng khẽ kêu lên một tiếng. Là người luyện võ, nàng hiểu hơn ai hết nỗi khổ của việc bị người khác dùng nội lực phế bỏ võ công, kinh mạch toàn thân sẽ vô cùng đau đớn. Không ngờ Huyết Tôn làm như vậy với một đứa bé 12 tuổi, nghĩ đến thôi nàng cũng thấy thương cảm cho hắn.
“Sau đó ông ta bắt đầu truyền thụ võ công đắc ý nhất của ông ta, Liệt Diễm chưởng pháp, cho ta. Đây là võ công chí cương, mạnh mẽ, theo lời ông ta thì trong hơn 10 năm bôn ba khắp nơi và được một vị kì nhân chỉ điểm ông ta mới ngộ ra được. Cũng vì như vậy ông ta mới đổi tên thành Liệt Cuồng Diễm,” Dương Thế Anh tiếp tục.
“Đó có phải là võ công huynh sử dụng để đối phó Hướng Vấn Thiên?” nàng nhớ lại.
“Đúng vậy, Liệt Diễm, đúng với tên gọi của nó là một ngon lửa bạo liệt, cuốn phăng mọi thứ cản lối. Năm đó ta mới 12 tuổi, phải rất vất vả rèn luyện hàng ngày mới học được môn võ công cương mãnh này. Ông ấy bắt ta đi ngược lại tất cả những gì sư phụ dạy ta, hằng ngày ta phải điên cuồng luyện võ, sau đó là điên cuồng giết chóc mới được nghỉ ngơi. Ban đầu, ông ta ép ta phải giết những con vật nhỏ như gà, thỏ xung quanh, những con vật mà trước đây ta chỉ dùng y thuật để chữa thương và cứu sống”
“Liệt Cuồng Diễm đúng là một gã điên,” nàng nói.
“Phải, thiên tài như ông ta hầu hết đều không bình thường, nhất là người lại trải qua nhiều thảm kịch trong cuộc sống như ông ta. Cô nương biết không, võ công ông ta truyền dạy cho ta tuyệt đối khác người, ông ta nghiên cứu ra hàng trăm cách khác nhau để tấn công và giết chết đối phương. Ta bị ông ta ép luyện công đến nỗi tưởng chừng như nhắm mắt lại ta vẫn có thể nghĩ ra vô vàn phương thức đả thương người trước mặt. Ông ta dẫn ta đi đến một nơi rất xa, một đứa trẻ như ta không thể nào tìm được cách liên lạc với sư phụ”
“Tuổi thơ của huynh trải qua là như vậy hay sao?” nàng khẽ lẩm nhẩm. Nhưng thật ra tuổi thơ nàng trên Hắc Mộc Nhai cũng tương tự như vậy, nàng có hạnh phúc gì hơn hắn đâu cơ chứ.
“Đến năm 15 tuổi, ông ta truyền dạy cho ta 'Vô Danh đao pháp', là một môn võ công độc môn khác của ông ta,” hắn tiếp tục câu chuyện.
“Vô danh đao pháp?” nàng chưa từng nghe tên môn võ công này.
“Là môn võ công ông ta phỏng theo phương pháp sử dụng đao của binh sĩ trên chiến trường luyện thành, ông ta bảo không cần đặt tên cho môn võ công này vì tất cả những ai chứng kiến đao pháp này sau đó đều bỏ mạng, đặt tên làm gì cho phiền phức,” Dương Thế Anh giải đáp thắc mắ tên gọi của môn võ công này.
“Như vậy môn đao pháp này chắc hẳn rất hiểm độc,” nàng nói.
“Ta mong rằng cả đời này không phải dùng đến nó nữa,” hắn khẽ nhăn mặt, “cô nương biết không, sau khi truyền cho ta đao pháp, ông ta bắt đầu buộc ta phải đi giết người”
“Khi ra ngoài sao huynh không tìm cách trốn đi?”
“Ông ta luôn theo sát ta mọi nơi, ta không có cơ hội trốn,” hắn đáp, “cô biết không, cũng rất may rất lâu sau này ta mới điều tra được những người mà ông ta bắt ta giết đều là những kẻ cũng chẳng lương thiện gì, điều đó khiến lương tâm ta thanh thản rất nhiều. Nhưng vào thời điểm đó ta không hề biết, suốt ngày ngập trong giết chóc khiến tâm hồn ta bị ảnh hưởng, Liệt Diễm chưởng và Vô Danh đao đều là tà công, khiến con người ta dần trở nên hiếu sát”
“Cũng không trách huynh được, rõ ràng ông ta đã ép buộc, đào tạo huynh trở thành một con người như vậy. Thật không ngờ một vị lang y ta vô tình gặp mặt lại chính là truyền nhân của song tôn trong số võ lâm tam tôn.” Nàng cũng không biết đó là điều may mắn hay bất hạnh đối với hắn nữa.
“Một bước ngoặt khác giải thoát ta khỏi ông ta xảy ra năm ta 16 tuổi, cũng chính nhờ một vị sư huynh và sư tỉ của ta,” hắn khẽ nhếch mép khi nhắc đến hai người này.
“Sư huynh và sư tỉ?” nàng ngạc nhiên, “họ là ai?”
“Cũng có thể được xem là đệ tử của Huyết Tôn giống như ta,” hắn đáp.
“Họ cũng bị ông ấy bắt đi như huynh?”
“Không, là hai người bọn họ tự nguyện. Cô nương biết không, năm đó khi ông ta tàn sát Vô Tranh sơn trang để trả thù cho con trai, có hai đứa trẻ cũng chỉ khoảng 10 tuổi là con trai của trang chủ và con gái của phó trang chủ. Đứa bé trai đó đã dám nhìn thẳng vào mặt ông ta mà nói rằng, nếu ông ta dám để cho nó sống, chắc chắn sẽ có ngày nó tận tay giết chết ông ta”
“Đứa trẻ này thật can đảm, nhưng cũng đầy thù hận,” nàng khẽ than
“Cũng chính vì như vậy nên ông ta thích nó, không những tha mạng cho nó mà còn nhận cả 2 làm đệ tử, truyền dạy võ công. Ông ta nói với nó rằng 'chỉ có theo sát ta, học hết võ công của ta thì ngươi mới có cơ hội giết ta vì sử dụng võ công của người khác đừng hòng giết được ta',” Dương Thế Anh tiếp tục.
“Ông ta là một kẻ lập dị và rất cuồng ngạo,” nàng nhận xét
“Vì như vậy nên ta mới có một vị sư huynh và sư tỷ bất đắc dĩ,” hắn nói.
“Vậy chuyện gì xảy ra vào năm huynh 16 tuổi?” nàng quay trở lại câu chuyện chính
“Năm đó khi Liệt Cuồng Diễm huyết tẩy 2 môn phái Đường Môn và Không Động đã có rất nhiều người bất bình ra tay can thiệp, kết quả những người này cũng bị ông ta động thủ giết chết. Năm ta 16 tuổi thì tuyệt thế cao thủ đương thời lúc đó, Kiếm Tôn, cũng đã không nhẫn nhịn được và hẹn Huyết Tôn quyết đấu,” Dương Thế Anh kể.
“Chắc hẳn đó là một trận đánh vô tiền khoáng hậu,” nàng đoán.
“Trận chiến thế nào thì không ai được chứng kiến, nhưng kết quả cả hai đều bị trọng thương. Huyết Tôn sau khi trở về, giao cho sư huynh, sư tỷ quản thúc ta và ngay lập tức bế quan luyện công.”
“Ông ta bế quan chữa thương?” nàng nghĩ đến tình cảnh của Nhậm Ngã Hành khi trước.
“Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng thật ra không phải. Ông ta suy nghĩ một loại võ học mới. Có thể trong trận chiến với Kiếm Tôn, do không chiếm được thượng phong nên ông ta quyết tâm phải tìm ra một thứ gì mới để chiến thắng,” Dương Thế Anh nói.
“Người này đúng là kì tài võ học,” nàng khẽ than. Không hiểu liệu ông ta có thể nghĩ ra môn võ công khắc chế Độc cô cửu kiếm hay không.
“Môn võ công mới do ông ta nghiên cứu gồm 2 bộ rời nhau, được gọi là Băng Hỏa Cửu Trùng Thiên. Đây là điểm đột phá mới trong võ công của ông ta, một người sử dụng võ công chí dương, một người sử dụng võ công chí nhu, âm dương phối hợp để bổ trợ cho nhau. Ông ta truyền bộ võ công này cho sư huynh và sư tỷ của ta,” hắn tiếp tục kể.
“Sau đó chắc chắn có chuyện xảy ra,” nàng nói. Hai người này vốn là kẻ thù của Huyết Tôn, lẽ nào không tìm cách trả thù.
“Phải, trong suốt thời gian này Liệt Cuồng Diễm vùi đầu nghiên cứu võ học nên ít đề phòng 2 đệ tử của mình. Vào một ngày, khi võ công có thành tựu mới, 2 người này liên thủ đả thương ông ta, nhưng ông ta cũng đánh trọng thương bọn chúng. Kết quả cả 3 đều trọng thương, hai đệ tử cầm theo bí kiếp võ công trốn chạy không rõ tung tích”
“Còn huynh?”
“Suy nghĩ đầu tiên của ta là giết chết ông ấy, quay về tìm sư phụ, nhưng ...” hắn nói.
“Nhưng điều gì?” nàng hỏi.
“Khi thấy ông ta trọng thương, ngất lịm dưới chân ta, không hiểu sao vào giờ khắc đó ta lại nhớ đến lời dạy của sư phụ, ta lại nhớ đến ta là một lang y còn ông ta là người bệnh. Cuối cùng ta quyết định chăm sóc ông ta,” hắn nói.
“Huynh...”, nàng dừng lời, nhìn hắn một lúc rồi tiếp tục, “cũng là một người đặc biệt”
“Ta chăm sóc Liệt Cuồng Diễm suốt hơn một tháng trời, làm đúng lời dạy của sư phụ là không bao giờ bỏ rơi người bệnh. Cũng chính trong thời gian này ông ta mới kể lại câu chuyện cuộc đời ông ta cho ta nghe, về ý định tại sao ông ta bắt cóc ta ngày bé. Về phần ta, ta làm được một việc quan trọng, việc ta không bỏ rơi ông ta đã khiến Liệt Cuồng Diễm hiểu được việc sư phụ ta không chữa được bệnh cho con ông ấy chỉ là ngoài ý muốn, sư phụ ta chưa bao giờ bỏ mặc người khác”
“Mọi chuyện sau đó thế nào?”
“Sau khi thương thế của ông ta đỡ hơn, ta quyết định ra đi tìm trở lại mái nhà của mình, ta tìm đường trở về nơi này,” Dương Thế Anh khẽ mỉm cười. Sự việc xảy ra dù đã rất lâu nhưng mỗi khi nghĩ đến việc được trở về gặp sư phụ luôn khiến hắn cảm thấy ấm áp.
“Sư phụ của huynh hẳn là rất vui mừng,” nàng nói.
“Đúng vậy, nhưng khi ta quay trở về thì sư phụ của ta phần vì tuổi già, phần vì thương nhớ ta mà sức khỏe giảm sút, khiến ta rất đau lòng,” Dương Thế Anh kể lại, “cô nương biết không, cũng chính năm đó ta đã làm nên một sai lầm, một sai lầm ta không thể sửa chữa được”
Nàng ngước đôi mắt đẹp lên nhìn hắn, nàng không tưởng tượng được Dương Thế Anh đã làm nên việc gì khiến hắn hối hận như vậy.
“Cô nương thử nghĩ xem, trong các môn phái lớn trong võ lâm, có môn phái nào đã tuyệt tích giang hồ trong khoảng thời gian đó,” hắn hỏi nàng.
Đông Phương Bạch khẽ cau mày, suy nghĩ một thoáng rồi bật thốt, “Là phái Nga Mi, không lẽ là do ...”
“Phải, là do chính ta làm,” hắn nói.
“Tại sao?”
“Năm đó là đại thọ 60 tuổi của Xuất Trần sư thái, chưởng môn phái Nga Mi. Sư phụ sai ta đi mừng thọ. Với danh phận của sư phụ ta đúng ra không cần phải như vậy, nhưng năm xưa sư phụ đã từng nhờ phái Nga Mi tương trợ tìm kiếm một phương thuốc quý nên muốn trả ơn, cho phái Nga Mi chút mặt mũi. Hơn nữa ta có chút tư tâm, ta muốn gặp Tiểu Tuyết sau nhiều năm chưa gặp,” hắn nói.
“Tiểu Tuyết, là một cô gái?” nàng khẽ cười hỏi hắn.
“Sau khi nhận nuôi ta, có lần sư phụ cũng nhặt được một bé gái. Do không tiện nuôi dưỡng, sư phụ đã gửi cô ta cho Xuất Trần sư thái nhận làm đệ tử. Sau đó, mỗi năm sư phụ đều dẫn ta đến thăm vị tiểu muội này vài lần, ta và cô ấy nhìn nhau lớn lên, cô ấy như là tiểu muội của ta vậy,” hắn đáp.
“Chuyện gì xảy ra ở phái Nga Mi?” nàng hỏi.
“Chuyện ta bị Huyết Tôn bắt đi được nhiều người trên võ lâm biết đến. Khi ta xuất hiện, vô số người đã truy hỏi tung tích của ông ta. Người truy hỏi ta nhiều nhất lại chính là Xuất Trần sư thái,” hắn kể, “sau này ta mới biết được sư tỷ của bà ta khi xưa không lượng sức đứng ra ngăn cản Huyết Tôn nên bị ông ta hạ sát”
“Nhưng tại sao bao nhiêu năm bà ta không dám đi tìm Liệt Cuồng Diễm, lúc đó lại ép huynh nói ra tung tích,” nàng đặt nghi vấn.
“Ta đoán rằng đó là kiệt tác của vị sư huynh và sư tỷ của ta, bọn hắn đã loan tin Huyết Tôn bị trọng thương ra giang hồ, về sau ta còn điều tra được bón hắn tung tin ông ta cất giấu rất nhiều bí kiếp võ công thượng thừa để khơi dậy lòng tham của kẻ khác” Dương Thế Anh đáp
“Sau đó thế nào?” nàng hỏi hắn.
“Ta và bà ta tranh cãi với nhau, ta thì nhất quyết không muốn kẻ khác thừa cơ Liệt Cuồng Diễm bị thương để ám toán ông ấy. Ngay cả chính bản thân ta cũng không rõ ông ta với mình là có thù hay có ân, dù ông ta đã cướp đi của ta rất nhiều thứ nhưng cũng đã truyền dạy cho ta võ công đắc ý nhất của ông ta. Hơn nữa, ta cảm thấy ông ấy cũng là một con người tội nghiệp. Nếu ai muốn trực diện khiêu chiến ông ta thì ta không cản, nhưng ta tuyệt đối không cho phép có kẻ lén lút ám toán ông ta,” hắn nói.
“Bà ta phản ứng như thế nào?” nàng khẽ cười, nàng quá hiểu lũ người giả nhân giả nghĩa chính phái này.
“Bà ta đe dọa, nếu ta không nói ra tung tích ông ấy sẽ cấm không cho ta tiếp tục gặp tiểu Tuyết nữa. Tranh cãi gay gắt, ta không kìm được nên cùng bà ta động thủ,” hắn nói.
“Chắc hẳn bà ta không phải là đối thủ của huynh,” nàng đoan chắc như vậy, nàng đã từng được chứng kiến uy lực Liệt Diễm Chưởng do hắn sử dụng.
“Sau vài ba chiêu thì ta đả thương bà ấy. Quá chán nản với cách hành xử của chưởng môn một đại phái, ta quay đầu bỏ đi và không quên cảnh cáo bà ấy một câu rằng với võ công như của bà ấy, cho dù gặp Huyết Tôn lúc ông ta đang trọng thương thì cũng chỉ là đi nạp mạng vô ích,” hắn kể tiếp.
“Chắc chắn mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy,” nàng nói.
“Bà ta có lẽ không chấp nhận được sự thật ấy, liền ngay lập tức lấy kiếm đâm lén ta từ phía sau. Lúc này, ta vốn hoàn toàn có thể tránh né nhưng không ngờ tiểu Tuyết, nàng ấy quá lo lắng cho ta mà nhảy ngay vào ngăn chặn nhát kiếm ấy,” Dương Thế Anh đau đớn kể lại.
Nàng cũng thoáng bàng hoàng, không ngờ một cô gái nhỏ bé lại dám làm một điều như vậy.
“Vết thương vào đúng ngay giữa tim, ta không cứu được muội ấy,” hắn khẽ đưa hai tay vuốt mặt khi kể lại, “Lãnh Ngạo Tuyết, muội ấy thật trong trắng và kiêu sa như tên gọi của mình, như những bông tuyết nhỏ bé mùa đông. Không ngờ muội ấy vì đỡ nhát kiếm cho ta mà ...”
Khẽ hít một hơi dài, Dương Thế Anh tiếp tục, “Sau đó thì ta không kiềm chế nổi mình nữa, mọi việc diễn ra quá nhanh. Người em gái bé nhỏ và vô tội của ta bị người ta giết ngay trước mắt của mình. Võ công Huyết Tôn truyền thụ rõ ràng có ảnh hưởng đến tâm trí ta, ta điên cuồng ra tay tuyệt sát toàn bộ môn hạ phái Nga Mi và những người bao vây ta tại đương trường. Cô nương có hiểu được một thanh niên 16 tuổi mang trong người võ công tuyệt thế trong lúc nóng giận sẽ gây nên chuyện gì hay không?”
Đông Phương Bạch cũng khẽ thở dài, nàng biết rằng hắn có rất nhiều tâm sự không muốn kể cho ai nghe, nhưng không ngờ kẻ đứng trước mặt nàng hiện tại đã từng làm nên những việc lớn đến như vậy.
“Sau khi giết sạch những kẻ ở đương trường, ta quay lại với tiểu Tuyết, muội ấy vẫn còn chút hơi thở. Tiểu Tuyết nhìn mặt ta và nói rằng 'Huynh... sư phụ ta, tất cả tỉ muội của ta … Ta hận huynh',” một giọt lệ trên khóe mắt của Dương Thế Anh khẽ tràn ra, “không ngờ rằng lời cuối cùng của muội ấy dành cho ta lại là TA HẬN HUYNH”
Nàng khẽ tiến đến, vỗ nhẹ vào vai hắn an ủi, nàng phát hiện được rằng đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến người này xúc động đến như vậy.
“Sau đó mọi chuyện thế nào?” nàng hỏi.
“Ta trở về, thú tội với sư phụ,” hắn nói, “khi biết những việc ta làm, sư phụ rất đau lòng, sức khỏe ngày càng xuống dốc. Đến một ngày, người gọi ta đến bên giường, nói rằng danh phận của chúng ta tuy là sư đồ nhưng tình cảm thật sự là cha con. Cha của ta tha thứ cho ta trước khi ông ấy qua đời nhưng bắt ta hứa rằng phải kiềm chế bản thân, không được lạm sát người vô tôi nữa”
“Việc đã qua rất lâu rồi, huynh hãy bớt đau buồn,” nàng nói.
“Cô nương biết ta giữ lời hứa được với sư phụ trong bao lâu không?” hắn hỏi nàng.
“Có chuyện gì đã xảy ra?” nàng biết hắn hỏi như vậy là có nguyên do.
“Được ba ngày, khi ta đang để tang sư phụ thì có một đám nhân sĩ võ lâm kéo đến bức ta phải nói ra tung tích Liệt Cuồng Diễm. Bọn chúng còn dám đứng trước mộ sư phụ ta, nói rằng ông ấy dung túng ta lạm sát thì tội ác không khác nào Huyết Tôn”
“Huynh giết bọn chúng?” nàng đoán ra vấn đến
Dương Thế Anh vừa nói, vừa đào một vật dưới đất lên. Nàng cũng giúp hắn đào, vật cuối cùng được hắn bới lên là một cây cung tên đã gãy.
“Đây là gì?” nàng hỏi.
“Lần đó, ta lại giết người, mà lại là ngay trước mộ của sư phụ. Ta có cảm giác rằng ta không khống chế được sát tính của mình. Ta đã bẻ gãy cây cung này, chính là vật sư phụ làm cho ta lúc nhỏ để dạy ta săn bắn, ta thề rằng từ lúc đó về sau nếu ta còn sử dụng võ công thì cũng sẽ như cung tên này,” hắn nói.
“Sau đó huynh đã đi ẩn cư?” nàng hỏi.
“Phải, ta ở lại nơi này vài ngày, ghi chép các y thư của sư phụ, để lại một bản cho sư huynh và Bình Nhất Chỉ và sau đó rời đi. Ta không có mặt mũi đối mặt với sư phụ nữa, ta đã đi ngược lại hết tất cả những gì người dạy cho ta. Hai mươi năm qua, ta đi khắp mọi nơi cứu người, thực hiện ý nguyện của sư phụ để chuộc lỗi với người”
“Mọi việc cứ trôi qua như vậy, … cho đến khi huynh gặp và cứu ta?” nàng hỏi.
“Đúng vậy, cho đến khi ta gặp gỡ cô nương,” hắn nói.
“Như vậy, huynh vì ta mà đã phá bỏ lời thề không sử dụng võ công của mình,” nàng áy náy, “... huynh thấy có đáng hay không?”
“Không nói giấu cô, không hiểu sao khi thấy Hướng Vấn Thiên chuẩn bị tổn thương cô, ta không cần suy nghĩ gì mà lập tức ra tay. Cho dù có quay lại thời điểm đó 100 lần, ta nghĩ ta vẫn ra tay đủ 100 lần. Câu trả lời của ta là đáng,” hắn nói.
Dừng một chút, hắn nhìn nàng và nói, “Ta có cảm giác rằng dù ta đã làm rất nhiều việc không nên làm, ta vẫn có thể chấp nhận sống với những sai lầm đó hằng ngày, hàng giờ. Nhưng nếu ta để cho Hướng Vấn Thiên giết cô, ta sợ cả đời này ta sẽ không tha thứ cho bản thân ta được”
“Tại sao?” nàng hỏi hắn.
“Cảm giác,” hắn trả lời, “có những thứ bên trong con người ta mà chính ta cũng không hiểu được”
Nàng nhìn hắn, thật sâu vào mắt. Hắn cũng nhìn nàng, hai ánh mắt nhìn nhau không né tránh.
“Cảm ơn huynh!,” giọng nói nhẹ nhàng của nàng vang lên, theo làn gió lan rộng khi mặt trời dần hạ xuống trên đỉnh núi Dược Tôn Sơn.
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
0 nhận xét :