ePlay - Game hay App tốt
MXH EPlay là nơi chia sẻ app, game dành riêng cho hđh Android. Bạn sẽ nhận được những đánh giá về app bạn muốn tải.

TAC | 18:07 |
Chương 6: Võ Đang Ngọc Công Tử

Lệnh Hồ Xung đứng trước ngã 3 đường dẫn lên núi Hằng Sơn. Biển trời mênh mông, biết đi đâu để tìm Đông Phương Bất Bại.
“Đành theo ý trời vậy, nếu ta và cô ấy có duyên, thế nào cũng gặp lại nhau,” Lệnh Hồ Xung rút từ trong người ra một quan tiền, lẩm nhẩm và tung đồng xu lên cao. “Nếu đồng xu nằm sấp, ta sẽ theo con đường dẫn về hướng Bắc, ngược lại sẽ xuôi nam,” hắn nói khẽ.

Đồng xu tung cao và rơi xuống bãi cỏ trước mặt, theo ánh trăng, Lệnh Hồ Xung thấy được đó là mặt sấp. Hắn quay đầu nhìn lên phía Hằng Sơn, có một chút do dự, áy náy hiện lên trong mắt nhưng rồi trôi qua rất nhanh. Hắn hít một hơi dài, theo con đường dẫn về phương Bắc và khuất dần trong bóng đêm.

Đông Phương Bạch cũng đang đi ngược lên phía Bắc để tìm danh y Bình Nhất Chỉ, chẳng lẽ số phận của hai con người này quả thật có duyên với nhau?

= = =

Lý Hàn Triết lặng lẽ cưỡi ngựa đi theo Đông Phương Bạch mà không dám mở miệng nói điều gì, hắn biết vị cô nương trước mặt không thích hắn nói nhiều, mà cho dù có nói thì lúc này hắn cũng không biết phải nói điều gì. Hắn lặng lẽ theo sau như một chiếc bóng của nàng.

Nàng thật đẹp, hắn thoả lòng dù chỉ ngắm nhìn mĩ nhân từ phía sau. Bờ vai của nàng gầy, lưng nàng thon gọn, eo nàng nhỏ nhắn. Nàng mặc áo tím, cưỡi ngựa trắng đi phía trước hắn, mọi thứ đẹp như một bức tranh. Hắn thầm nhủ, từ xưa đã có biết bao bậc quân vương dù chỉ được ngắm mĩ nhân trong tranh cũng đã mê mẩn, hắn còn may mắn hơn, hắn được ngắm một giai nhân bằng da bằng thịt, được nghe nàng nói, được ngắm nàng chớp mắt, được nhìn đôi mi cong dài của nàng. Chỉ tiếc rằng, hắn vẫn chưa được ngắm nàng cười bao giờ.

Nhưng lòng tham của con người chưa bao giờ thoả mãn, hắn muốn được gần nàng hơn. Hắn thúc ngựa chạy nhanh hơn để được song hành với nàng. Hắn ngắm nhìn nửa gương mặt nàng từ bên trái, rồi hắn lại cố tình chuyển bên để được ngắm nhìn nửa gương mặt bên phải của nàng. Đến sau cùng, hắn giả vờ sốt ruột thúc ngựa đi trước chỉ để được lén lút nhìn về phía sau như để hối thúc nàng đi nhanh hơn, thật ra chỉ để được ngắm toàn bộ gương mặt nàng.

Nàng biết hết mọi việc hắn làm, nhưng nàng vẫn không lên tiếng, nàng vẫn giữ nét mặt lạnh lùng ấy, nhìn tới phía trước và đi thẳng. Tuy hắn làm như mọi thứ chỉ là vô tình nhưng nàng biết hắn đang tìm cách để được ngắm nhìn gương mặt nàng. Hành động của hắn khiến nàng có đôi chút cảm thấy buồn cười nhưng nàng vẫn lạnh lùng không thể hiện ra; phụ nữ thường rất nhạy cảm, hắn tưởng rằng mình rất kín đáo nhưng thực chất lại rất ngây ngô trước mắt nàng.

Nàng là một mĩ nhân, dĩ nhiên nàng nhận thức được điều ấy chứ. Có điều trước nay, có ai dám nhìn trộm nhan sắc của Đông Phương giáo chủ như vậy. Nhưng nàng cũng không cảm thấy Lý Hàn Triết đáng ghét, ngược lại còn thấy y thành thật hơn rất nhiều kẻ cả đời không dám thừa nhận tình cảm của mình. Có lẽ nàng cũng nên bớt lạnh lùng với y.

Đêm hôm ấy, cả hai nghỉ chân tại một bìa rừng. Hắn nhóm một đống lửa lớn để xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông đang ập đến, nàng cũng lại ngồi gần đống lửa.

“Đổng cô nương, cô có thể cho ta biết chúng ta đang đi đâu được không?” Lý Hàn Triết cất lời.

“Cuối cùng thì ngươi cũng đã lên tiếng,” nàng nói, “ta còn đang thầm đoán đến khi nào ngươi sẽ không chịu nổi”

Vừa nói nàng vừa nở một nụ cười rất nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng mỉm cười với hắn. Có lẽ cũng là lần đầu tiên nàng mỉm cười trở từ khi sống lại.

“Thì ra cô nương trêu đùa ta,” Lý Hàn Triết cũng không biết làm gì hơn ngoài việc cười trừ. Đây là lần đâu tiên có một người con gái khiến hắn bối rối như vậy.

“Ta chỉ nói ngươi đừng lắm lời chứ nào đâu bắt ngươi suốt dọc đường phải im lặng,” nàng lại quay mặt, lấy một nhành cây nhỏ khời ngọn lửa, không chú ý đến hắn nữa.

Một thoáng im lặng ngắn ngủi trôi qua, nhưng với hắn thì tưởng chừng như rất dài, nàng cất tiếng, “Ta lên phương Bắc tìm một vị cố nhân. Ông ta là một danh y”

“Cô nương bị thương?” hắn vội vã hỏi.

“Phải, do ta luyện công không cẩn thận nên bị thương, chỉ có người này mới chữa được cho ta,” nàng đáp hờ hững, không muốn khơi gợi chuyện cũ.

Lý Hàn Thiết đưa mắt nhìn lên vết sẹo trên má của nàng, hắn đã quan sát thấy trên đường. Không hiểu sao khi nghe nàng bị thương hắn liền nhìn đến nơi vết thương ấy.

“Khó coi lắm phải không?” nàng hỏi. Nàng biết ánh mắt hắn đang nhìn vào đâu.

“Không hề,” Lý Hàn Triết đáp vội, “hơn nữa, bất kỳ một danh y nào cũng có thể chữa lành cho cô nương”

“Nhưng ta không muốn chữa,” nàng đáp

“Tại sao?” hắn không hiểu.

“Nếu ta nói vì ta sợ đau, ngươi có tin không?” nàng vừa nói vừa đưa tay lên sờ vết sẹo trên mặt.

Lý Hàn Triết nhìn nàng, ánh mắt càng hiện lên vẻ không hiểu. Một người tập võ đã từng trải qua hàng trăm vết thương trước khi thành tài, hắn không hiểu tại sao nàng lại đi sợ một chút đau đớn khi chữa một vết thương nhỏ như vậy.

Hắn không cách nào hiểu được điều nàng nói đến là vết thương trong lòng. Nàng không xoá đi vết sẹo vì nàng muốn nhắc bản thân đừng đi lại con đường cũ, đau đớn trong tim dường ấy có lẽ chỉ một lần là đủ rồi.

Không muốn miên man trong truyện cũ đau lòng, nàng đứng dậy đi về phía con ngựa đang buộc tại một thân cây gần đấy, lấy ra một bầu rượu nhỏ. Nàng ngửa cổ, uống một hơi để xua tan đi cái lạnh và đưa cho hắn.

“Cảm ơn cô nương, nhưng ta không uống rượu,” hắn ngần ngại rồi khẽ xua tay, từ chối ý tốt của nàng.

Nàng khẽ nhướn mày, hắn không phải là tiểu hoà thượng, thanh niên lăn lộn giang hồ mà không uống rượu như hắn thì lần đầu tiên nàng mới thấy.

Hắn cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng nên cười nhẹ, “Rượu là nguyên nhân của thời thơ ấu bất hạnh của ta, nên ta không bao giờ uống rượu”

“Vậy ư?” nàng cảm thấy lạ. Hoá ra sâu thẳm trong cuộc đời mỗi người đều có một câu chuyện buồn.

Hắn cũng bắt chước nàng, lấy một nhành cây khời vào đống lửa. Đây là câu chuyện buồn của hắn và mẫu thân. “Cha ta vốn là một vị quan lớn trong triều, ...” hắn bắt đầu kể. Không hiểu sao, dù nàng không hỏi hắn thì hắn cũng muốn chia sẻ cùng nàng, có lẽ câu chuyện này hắn để cất trong lòng quá lâu, cũng có lúc cần phải kể ra để vơi bớt nỗi lòng.

“... còn mẹ ta chỉ là một nha hoàn trong phủ của ông ấy. Còn ta ư, ta chỉ là sản phẩm ra đời bởi một đêm say rượu của ông ấy,” giọng hắn mỉa mai và chua chát.

Giọng hắn trầm buồn, tiếp tục câu chuyện, “ta ra đời trong sự thờ ơ và ghẻ lạnh của mọi người xung quanh, chỉ trừ mẫu thân ta. Mẹ ta dĩ nhiên không được bất kỳ một danh phận nào, vì ông ta đã có hai người con trai với chính thê. Mẹ con ta được cấp cho một gian phòng phía hậu viện, đùm bọc nhau mà sống. Chính thê của ông ấy là người đàn bà đanh đá và hay ghen, do đó cuộc sống của mẹ con ta cũng không dễ dàng gì.

Còn ông ấy, phụ thân của ta thì cả đời ta chắc chưa gặp được ông ta quá 3 lần. Năm ta lên 7 tuổi thì mẫu thân ta qua đời, có lẽ vì bà không chịu nổi sự cô đơn hàng đêm. Ta thì bị đẩy lên núi Võ Đang để khuất mắt nhiều người. Rất may là phụ thân của ta, ông ấy từng có ơn với phái Võ Đang nên ta được sư phụ của ta thu nhận, sư phụ của ta là người có danh vọng cao nhất trên Võ Đang thời bấy giờ, cũng chính là sư thúc của Xung Hư chưởng môn hiện tại”

“Vậy ngươi gọi Xung Hư đạo trưởng là sư huynh?” nàng hỏi, như vậy danh phận của hắn quả thật không thấp chút nào.

“Phải, ta gọi ông ấy là Xung Hư sư huynh. Kể từ ngày đó, ta chuyên tâm ở trên núi luyện võ, không màng đến thế sự,” hắn đáp.

“Ta có lên Võ Đang vài lần đều không nghe thấy tên tuổi của ngươi,” nàng thắc mắc.

“Ta bình thường chỉ chuyên tâm tập võ nơi hậu sơn, kể từ lúc sư phụ qua đời thì ta càng ít khi xuất hiện nên cô nương không biết đến tên ta cũng không có gì lạ,” hắn đáp, “cho đến một ngày, phụ thân ta đến Võ Đang tìm ta”

“Ông ta hồi tâm chuyển ý ư?” nàng cảm thấy lạ, dạng người như vậy dễ gì thay đổi.

“Ông ta muốn ta quay về,” Lý Hàn Triết cười chua chát, “vì mâu thuẫn trong chốn quan trường, hai vị đại ca cùng cha khác mẹ của ta bị người ta ám toán, ông ta không còn con trai nối dõi nên mới nhớ đến ta”

Nàng ngước nhìn Lý Hàn Triết mà cũng cảm thấy bất bình thay cho hắn. Khi không cần, ông ta không ngần ngại tống hắn đi cho khuất mắt, khi cần người nối dõi tông đường thì chuyển giọng, muốn đón hắn quay về.

“Ta cũng không muốn nhìn mặt ông ta, nhưng cũng không tiện đuổi ông ta đi vì dù gì đó cũng là phụ thân ta. Dần dần, số lần ông ta hay người của ông ta lên núi Võ Đang làm phiền ta càng nhiều nên ta đã xin phép sư huynh xuống núi, một phần để thêm lịch lãm, một phần để tránh mặt ông ta,” Lý Hàn Triết tiếp lời.

“Hèn gì cái tên Võ Đang Ngọc công tử mới xuất hiện trên giang hồ gần đây,” nàng hiểu ra.

“Cái tên đó không hợp với ta chút nào, chỉ do một vài bằng hữu trên giang hồ yêu mến đặt cho,” hắn khiêm tốn.

“Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn, cả kiếm pháp lẫn tướng mạo của ngươi đều hơn người, có người gọi ngươi bằng cái tên đó cũng không quá đáng,” nàng nói thật lòng.

Nếu hắn mà biết giang hồ gọi nàng là Đông Phương Bất Bại, ngoại hiệu còn vang dội hơn của hắn rất nhiều lần, thì không hiểu hắn sẽ giật mình đến mức nào nữa. Nàng khẽ thở dài, nhưng để một lần nữa trở thành bất bại có lẽ nàng còn phải đi một chặng đường dài nữa, đầu tiên là phải tìm cách phục hồi công lực.

“Ngươi biết không,” nàng nói, “dạng người như phụ thân ngươi nếu như gặp ta vài năm trước không hiểu đã phải chết bao nhiêu lần”

“Vậy ư?” hắn không ngờ nàng lại mạnh mẽ như vậy

“Phải, ta đã từng thề phải tuyệt sát kẻ phụ tình trong thiên hạ,” nàng nói.

“Còn bây giờ?”

“Trải qua nhiều chuyện, nhất là nghe câu chuyện của ngươi thì có lẽ ta phải nghĩ lại, ta cũng không thể truy sát hết nam nhân trong thiên hạ được,” nàng cười nhẹ.

Hắn nhìn nàng, lòng phân vân, “Ta tuyệt không phải là một kẻ phụ tình”

Nàng khẽ mỉm cười vì sự chống trả yếu ớt cũng như sự nhắn nhủ đầy bóng gió của hắn, “Ta cũng hi vọng là như vậy”

Hắn im lặng, rồi lại quay trở lại câu chuyện, “Ta cảm nhận được sự cô đơn, trống trải của mẫu thân suốt những năm tháng tuổi thơ. Chính vì vậy nên ta hận rượu, nếu không vì say rượu thì ông ấy đã không lầm lỗi với mẫu thân ta, khiến bà ta đau khổ cả đời”

“Tội nghiệp mẫu thân ngươi,” nàng thương cảm, “ta hiểu được nỗi cô đơn, đau khổ của bà ấy khi bị một nam nhân bỏ rơi, lạnh nhạt. Sai lầm ban đầu có thể đổ lỗi cho rượu, nhưng cách đối xử của ông ấy với mẹ con người cũng là do rượu ư?”

Hắn im lặng, không có câu trả lời, trong thâm tâm hắn thừa hiểu nàng nói đúng.

Nàng lại đưa bầu rượu lên uống, “Ngươi biết không, có nhiều nữ nhân cũng như rượu vậy. Không phải ai cũng có thể tiếp nhận được,” nàng nhân tiện lên tiếng cảnh báo hắn. Sự hâm mộ của hắn dành cho nàng, lý nào nàng không nhận ra.

Hắn im lặng nhìn nàng uống rượu, rồi bất chợt đưa tay giành lấy bầu rượu trên tay nàng, ngửa cổ lên uống một hơi dài.

“Khụ, khụ, khụ …,” hắn ho sặc sụa, “thì ra rượu là thứ vừa cay vừa nồng như vậy”

Nàng cười dài.

Hắn nhìn nàng, rồi lại bướng bỉnh đưa bầu rượu lên môi. Lần này hắn không ho sặc sụa nữa.

= = =

Sáng sớm, hai người tiếp tục lên đường. Sau buổi trò chuyện hôm qua, nàng đã bớt lạnh lùng hơn với hắn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nàng cũng hỏi han thêm từ hắn tin tức giang hồ những năm qua.

Đi ngang qua một ngọn đồi, nàng bỗng nghe trong gió có tiếng ám khí phóng đến nên liền phi thân nhảy lên khỏi mình ngựa. Tội nghiệp con bạch mã thân hình trúng phải hai mũi ám khí, đau đớn gục ngã. Phía trước ngay lập tức có 4 tên bịt mặt xuất hiện, lăm lăm vũ khí bao vây nàng và Lý Hàn Triết. Bọn chúng không hề nói năng gì mà lập tức lao vào tấn công.

“Đổng cô nương, để ta,” Lý Hàn Triết xông lên trước chắn ngang mặt nàng.

Nàng biết người này võ công cực cao nên cũng không ngăn cản, nàng cũng muốn nhìn rõ võ công của hắn đến mức độ nào.

Lý Hàn Triết xông vào giữa 4 tên như chỗ không người, kiếm quang sáng loáng hoàn toàn trấn áp bọn người nọ. Đông Phương Bạch cũng phải thầm khen ngợi kiếm pháp của y, người nay quả thật có tư chất luyện kiếm. Kiếm pháp của y tuyệt không thua kém kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung cách đây 5 năm, sau ngần ấy thời gian liệu kẻ kia có tăng tiến hay không thì nàng không rõ.

Vừa quan sát nàng cũng ngầm lo lắng, 4 tên bịt mặt này võ công rất cao. Với công lực hiện nay của nàng, nếu phải cùng lúc đối phó với cả bọn thì e rằng lành ít dữ nhiều. Nàng phải tìm mọi cách khôi phục công lực càng sớm càng tốt.

Lý Hàn Triết ra tay ngày càng quyết liệt, không hiểu sao hắn rất căm ghét những ai uy hiếp đến tính mạng của nàng, hơn nữa những kẻ này không dám lộ diện mà ra tay ám toán thì càng không phải dạng người lương thiện. Tuy nhiên, võ công của đối phương rất cao nên hắn cũng không thể bắt sống được, giằng co với nhau độ hơn 70 chiêu thì hắn hạ sát tất cả đối thủ.

“Đổng cô nương, đây là lần thứ hai có người ám toán cô rồi, cô có thù oán với ai hay không?” hắn hỏi.

Nàng vừa tiến đến, lật mật bọn người nọ vừa trả lời, “Ta cũng không rõ, theo lý thì ta không có thù oán với bất kỳ kẻ nào cả”

Việc nàng sống lại thì chỉ có tiểu muội Nghi Lâm biết được, nàng thì chắc chắn tiểu muội của mình không hại mình. Gương mặt của 4 tên này đều xa lạ với nàng, nàng chẳng nhận ra được ai. Nàng lục trong tìm trong quần áo của bọn chúng nhưng cũng không phát hiện được điểm nào khả nghi.

“Không tìm được gì sao?” hắn hỏi

Nàng khẽ lắc đầu, sau đó đứng dậy, xem xét tình hình ngựa của mình. Con ngựa bị trúng ám khí vào chỗ hiểm, hiện tại đã mất mạng.

“Xem ra ta phải đi bộ rồi,” nàng chau mày lắc đầu.

“Nếu cô nương không ngại, chúng ta có thể cùng cỡi chung ngựa. Tuấn mã của tại hạ thuộc giống hiếm có, có thể chịu nổi sức nặng của hai người”

“Xem ra đành phải phiền người, nếu không thì có lẽ phải mất hơn một ngày ta mới ra được khỏi khu rừng này, mà ta thì đang cần gặp lại vị cố nhân kia gấp,” nàng quyết đoán. Nàng cũng không phải là dạng nữ nhi thường tình, e ngại một chút tiểu tiết như vậy.

Như vậy, Đông Phương Bạch và Lý Hàn Triết cưỡi chung một tuấn mã, rong ruổi lên đường đi tìm Bình Nhất Chỉ. Ngồi sau lưng nàng, mùi thơm từ tóc nàng thoang thoảng bay vào mũi Lý Hàn Triết, cho hắn những ngày thật khó quên trong quãng đời rong ruổi giang hồ của hắn.

= = =

Chiều hôm đấy, Hướng Vấn Thiên nhận được tin nhắn báo về nhóm sát thủ thứ hai hắn gửi đi đã hoàn toàn thất bại, chết dưới kiếm pháp của phái Võ Đang.

Hắn chỉ thị, bất chấp hi sinh, cho người theo dõi và tiêu diệt bằng được ĐPBB, nếu cần thiết cũng không ngại ra tay với Lý Hàn Triết. Lo lắng trong lòng y, chỉ sợ ĐPBB sớm khôi phục võ công thì không còn ai có thể ra tay ám toán cô ta, mà ngày ấy thì không ai biết trước được là khi nào. Lão chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

= = =

Sau hai ngày rong ruổi thì Lý Hàn Triết và Đông Phương Bạch cũng đã tìm đến được nơi ẩn cư trước đây của Bình Nhất Chỉ, tuy nhiên căn nhà gỗ hiện tại trống trơn, không một bóng người. Nàng không ngờ được những năm nay, Bình Nhất Chỉ đã miệt mài đi khắp nơi để tìm phương thức giúp nàng hồi tỉnh.

“Đổng cô nương, xem ra vị cố nhân của cô đã dọn đi nơi khác lâu rồi, bây giờ cô dự định thế nào?” hắn hỏi.

“Hiện tại chúng ta đành đi vào trấn phía trước nghỉ đêm, ta cũng cần mua một con ngựa để tiếp tục cuộc hành trình,” nàng quyết định.

Đêm hôm ấy, nàng ngồi nghĩ đến tiếp theo mình phải làm gì. Xem ra kế hoạch khôi phục công lực nhanh chóng của nàng đã không thành, ngoài ra còn có một nhóm người bí ẩn đang tìm cách truy sát nàng, tình cảnh không thuận lợi một chút nào cả.

Trời đã vào đông, thời tiết trở lạnh. Nàng mở tay nải mang theo, khoác thêm chiếc áo ấm. Bên trong hành lý, nàng vô tình cầm đến quyển sách mỏng mà Dương Thế Anh đã đưa cho nàng, nói rằng có thể giúp nàng khôi phục võ công của mình.

“Thôi, nếu tìm không được Bình Nhất Chỉ thì cũng đành thử luyện tập xem sao,” nàng thầm nhủ.

Nội dung sách không nhiều, nhưng mỗi câu chữ đều rất cô đọng và uyên thâm, thật không ngờ rằng chúng được viết ra bởi một đại phu vô danh và còn trẻ tuổi. Nàng hít một hơi dài, loại bỏ các suy nghĩ tạp niệm và tập trung vào nội dung trang sách.

Khi luyện tập, dù chỉ mới bắt đầu, nàng cảm thấy có một luồng khí rất ôn hoà lan toả khắp cơ thể, từ phần đan điền ở bụng dưới di chuyển dần về tim đem cho nàng một cảm giác rất thoải mái. Nàng cảm thấy luồng khí này như giúp nàng điều hoà nhịp tim, mọi khó chịu, bồn chồn đều được xoa dịu bớt.

Sau một canh giờ, nàng ngừng tay và thở ra khoan khoái. Xem ra không phải ngẫu nhiên mà Dương Thế Anh có thể cứu nàng tỉnh dậy từ dưới hầm băng, điều mà chính nàng cũng băn khoăn là liệu Bình Nhất Chỉ có làm được hay không. Xem ra nàng đã đánh giá thấp người này, con người y quả thật là một bí ẩn lớn. Nàng quyết định, thay vì tiếp tục đi tìm Bình Nhất Chỉ một cách vô vọng, quay trở lại tìm Dương Thế Anh có lẽ là một giải pháp hợp lý hơn.

Sau khi mua thêm một con ngựa, hắn và nàng lại lên đường cùng nhau. Sáng hôm ấy, cả hai dừng chân dùng điểm tâm nơi một tửu lâu.

“Tam ca, huynh gọi bọn đệ ra đây có việc gì?” bàn bên cạnh có vài hán tử đang nói chuyện với nhau.

“Tứ đệ, ngũ đệ, ta có việc phải lên đường gấp trở về sư môn. Tiêu cục đành phải nhờ các người quản lý một thời gian,” hán tử mặt đen nâng chép rượu lên cao, hướng về hai vị huynh đệ và nói.

“Phái Võ Đang có chuyện gì hay sao?” một người hỏi lại.

Thoáng nghe đến chữ Võ Đang, Lý Hàn Triết liền tập trung vào cuộc đối thoại của họ

“Ta nhận được tin từ vài huynh đệ còn ở lại phái, cách đây ít lâu, phái Võ Đang nhận được một lá thư và một lệnh bài gửi đến,” đại hán mặt đen kể.

“Lá thư thế nào?” bọn cùng bàn hỏi.

“Đại khái yêu cầu phái Võ Đang qui thuận, nếu không gà chó không còn”

“Là kẻ nào mà lớn lối như vậy, hắn nghĩ hắn là ai, phái Võ Đang là ai,” một kẻ cười

“Tấm lệnh bài kia mới đáng nói, nghe các huynh đệ nói lệnh bài kia có hai chữ Liệt Diễm, vốn đã hơn 20 năm không xuất hiện”
(Ghi chú: Liệt: bạo ngược; Diễm: ngọn lửa)

“Đã hơn 20 năm ư?”

“Phải, trong thư gửi cho ta, vị huynh đệ đó nói các vị tiền bối trong phái cho biết, 20 năm trước lệnh bài này chỉ từng xuất hiện 3 lần, mỗi lần xuất hiện đều mang đến thảm hoạ cho người nhận được, nó tượng trưng cho nghĩa đồ sát - không tha bất kỳ kẻ nào ở đương trường,” vị tam ca kể lại những gì mình biết.

“Chuyện lớn như vậy sao ta không nghe bất kỳ tin tức nào thế?” một người hỏi.

“Các vị trưởng bối không tiết lộ ra bên ngoài”

“Tại sao lại như vậy, phái Võ Đang có thể cầu viện các môn phái khác cơ mà?”

“Chính vì lệnh bài đã 20 năm không xuất hiện, các vị trưởng bối cũng không xác định được tính xác thực của nó. Có lẽ chỉ là trò đùa của một kẻ hoang tưởng nào đó, nếu cầu viện các phái khác không khéo chỉ là trò đùa cho toàn võ lâm, các vị trưởng bối không muốn như vậy,” tam ca trả lời.

“Nghĩ như vậy cũng đúng,” kẻ kia nói, “như vậy họ chỉ triệu tập các đệ tử trở về hộ phái mà thôi”

“Phải, ta dù sao cũng là đệ tử tục danh của Võ Đang, sư môn có chuyện, nhất định phải trở về”

“Thư nhận được bao lâu rồi?”

“Đã hơn 10 ngày, do đó ta phải lập tức lên đường nếu không sẽ không kịp ...”

Lý Hàn Triết nghe được câu chuyện mà trong lòng như có lửa đốt, vì y không thông báo hành tung cho sư môn nên chắc không nhận được tin báo. Phái Võ Đang mới chính là gia đình thực sự của y, gia đình duy nhất.

“Ngươi mau trở về đi, người ta chỉ là một đệ tử tục danh còn có lòng như vậy, ngươi là hạch tâm của môn phái lại càng cần trở về,” nàng đọc thấu được tâm sự của hắn.

“Cô nương đang bị thương, lại đang bị người ta âm thầm truy sát, ...” hắn bỏ dở câu nói. Nàng biết hắn lo lắng cho nàng.

“Con người khi cần phải lựa chọn thì nên quyết đoán,” nàng cười, “ta có thể tự lo cho bản thân. Ngươi thì cần phải lập tức trở về, nếu không ngươi có thể hối hận cả đời”

Hắn lẩm bẩm trong lòng, dĩ nhiên sư môn là quan trọng, hắn hận không thể mọc cánh để ngay lập tức quay về. Nhưng nàng thì sao, nếu có chuyện gì xảy ra cho nàng, hắn cũng sẽ hối hận cả đời.

“Hay cô nương đi cùng ta, như vậy ta mới có thể yên tâm,” hắn nghĩ đến một biện pháp chu toàn.

Nàng lắc đầu, “Ta có việc cần phải làm. Hơn nữa, chúng ta không thể mãi mãi đi chung một con đường đâu, con đường mà ta đi có những đoạn ngươi không thể đi được”

Hắn không phục, nhưng cũng không biết phải nói gì.

“Đi nhanh đi …,” nàng tiếp thêm động lực cho hắn.

Lý Hàn Triết cắn răng đưa ra quyết định, nâng tách trà lên mời nàng, “Đổng cô nương, nay ta phải đi trước. Cô bảo trọng, nhất định chúng ta sẽ gặp lại”

“Ngươi cũng bảo trọng, cũng phải nghĩ đến bản thân mình, lúc cần nhẫn nhịn thì phải nhịn,” nàng thoáng lo lắng cho hắn.

“Được, ta sẽ ghi nhớ. Bảo trọng,” hắn nói đoạn rồi bước ra ngoài, tháo dây cương và phóng lên ngựa.

Nàng cũng chạy ra ngoài, thoáng gọi giật theo, “Lý Hàn Triết”

Hắn dừng cương, đứng ngựa lại.

“Ta hỏi thật, có phải ngươi thích ta không?” nàng hỏi.

Lý Hàn Triết im lặng, hắn bất ngờ trước câu hỏi của nàng, nhưng rồi trả lời dứt khoát, “Phải. Ta thích cô”

“Ngươi không thể thích ta được,” nàng nhìn hắn rồi nói. Thà rằng nàng dập tắt hi vọng của hắn từ lúc này còn hơn để hắn đau khổ cả đời, sự đau khổ mà chính nàng đã từng trải qua.

Hắn là niềm hi vọng của phái Võ Đang, nàng lại là ĐPBB. Chắc chắn cả hai không có kết quả, nàng cũng không muốn huỷ hoại tương lai của hắn.

“Đổng cô nương, có lẽ đây là điều duy nhất ta không hứa với nàng. Hẹn gặp lại,” hắn quay đầu, thúc ngựa chạy đi thật xa. Có lẽ hắn bỏ chạy vì không muốn nghe, cũng như không cho nàng cơ hội để nói những lời kế tiếp.

Nàng nhìn theo bóng hắn khuất dần, khẽ thở dài. Đây là lần thứ hai nàng nói với một người điều này, nhưng hình như cả hai lần đều thất bại. Mà quả thật, đến bây giờ nàng cũng không biết được tình cảm của kẻ đầu tiên dành cho nàng là gì nữa.

“Ngươi phải bảo trọng, hẹn gặp lại,” nàng nói thầm theo bóng lưng hắn.

= = =

Sau nửa ngày đường, Đông Phương Bạch đã tìm trở về được xóm nghèo yên bình của Dương Thế Anh. Đón nàng đầu tiên không phải là hắn, mà chính là lũ trẻ con trong thôn.

“A, Đổng tỉ tỉ, tỉ đã trở về, bọn đệ nhớ tỉ lắm,” lũ trẻ con reo lên.

Nàng liếc nhìn Dương Thế Anh, hắn đang cặm cụi nghiền nát một số lá cây và cũng ngẩng mặt lên nhìn nàng. Hắn nở một nụ cười với nàng, không hiểu sao nàng cũng nở một nụ cười với hắn, nụ cười của những kẻ đi rất xa mới gặp lại nhau.

“Đổng cô nương, khí sắc cô tốt hơn rất nhiều”

Không hiểu sao, khi ở bên cạnh người này nàng mới cảm thấy thật sự thoải mái, như hai người bạn với nhau. Hắn có quan tâm nàng, ngay câu nói đầu tiên đã thể hiện như vậy. Tuy nhiên, hắn thể hiện sự quan tâm nàng không như Lý Hàn Triết, không khiến nàng cảm thấy nàng đặc biệt để rồi bị gò bó. Có lẽ hiện tại, nàng cần thứ tình cảm như thế này nhất, thứ tình cảm không hỏi về quá khứ hay xuất thân của nhau, chỉ đơn thuần quan tâm nhau mà thôi.
Bài Viết Cùng Chuyên Mục

0 nhận xét :

Star App VietNam | Chia sẻ app hay cho android và ios


Copyright © 2014 by Star App VN