|
TAC | 00:10 |
Truyện được đăng mới vào thứ 7-CN hàng tuần
Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ - Hậu Truyện, Chương 1
Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ - Hậu Truyện, Chương 1
Chương 1: Băng Trì (Hồ Băng)
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã hơn 5 năm trôi qua kể từ ngày Đông Phương giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo tạ thế. Người trên thế gian đều không ai biết nàng đã đi đâu, hiện giờ đang ở nơi đâu. Câu chuyện về nàng, giáo chủ thần bí nhất của thần giáo, hiện giờ chỉ còn là lời truyền miệng trên giang hồ. Thậm chí người ta còn không biết được cuối cùng nàng là nam hay nữ nhi, chỉ có một điều ai ai cũng công nhận, đó là võ công tuyệt thế vô song của nàng. Nàng chính là võ lâm đệ nhất cao thủ, là Đông Phương Bất Bại.
Giang hồ sau 5 năm cũng đã vật đổi sao dời, tuy nhiên cũng không có nhiều việc lớn xảy ra. Các môn phái lớn cũng dần có sự thay đổi ở vị trí chưởng môn, lớp nhân tài trẻ tuổi dần xuất hiện thay thế cho thế hệ tre già. Nhìn chung, đó cũng là qui luật vận động chung của toàn võ lâm.
= = =
Phàm việc gì trên đời cũng có một ngoại lệ. Nếu nói trên thế gian không ai rõ vì sao Đông Phương Bất Bại thất tung thì cũng có một ngoại lệ như vậy, đó là Sát Nhân Danh Y Bình Nhất Chỉ. Năm xưa ông ta chính là người cuối cùng được gặp gỡ Đông phương giáo chủ, chính ông là người đã phẫu thuật tráo đổi trái tim của nàng và Nhậm Doanh Doanh. Việc này đã trao cho Doanh Doanh một cuộc sống mới nhưng cũng đồng thời tước đoạt của vị giáo chủ si tình, diễm lệ sinh mệnh quí giá.
Không tìm ra được cách cứu tỉnh nàng, Bình Nhất Chỉ đã đặt nàng chìm vào hồ băng lạnh lẽo, ít ra như vậy có thể nhờ vào sự lạnh lẽo của thiên nhiên mà bảo toàn thân thể của nàng. Thiên nhiên dù có lạnh lùng nhưng vẫn không lạnh lùng bằng lòng dạ thế nhân. Có những kẻ nhờ vào sự hi sinh của nàng để có được hạnh phúc ngày hôm nay nhưng chẳng bao giờ quan tâm, hỏi han hay thậm chí hay biết đến những điều nàng đã âm thầm làm vì họ.
Hôm nay là một ngày hạnh phúc của những kẻ đã được nàng hi sinh trợ giúp. Phải - chính là ngày hôm nay, là kỉ niệm 5 năm ngày cưới của cặp phu phụ nổi tiếng giang hồ, Lệnh Hồ đại hiệp và phu nhân.
Các nhân sĩ giang hồ đều vui mừng đến chúc mừng kỉ niệm đẹp của đôi phu phụ, trừ một người. Ông ta không tham dự cái lễ hội náo nhiệt đó, vì đối với ông ta ngày hôm nay là một kỉ niệm buồn. Cuộc đời vốn dĩ là như vậy, niềm vui của kẻ này chính là nỗi buồn của người khác.
Năm nào cũng vậy, vào ngày này người đàn ông đó cũng đều đến lại nơi hồ băng năm xưa để viếng một người cố tri.
“Đông Phương giáo chủ,” Bình Nhất Chỉ thở dài, “Bình Nhất Chỉ thật vô dụng. Đã 5 năm rồi nhưng ta vẫn không tìm ra được phương pháp để có thể cứu cho người tỉnh dậy. Lão phu tuy bất tài nhưng vẫn giữ trọn được lời hứa của mình, không kể việc người đã làm cho bất kỳ kẻ nào biết, nhất là phu thê bọn họ. Nhưng quả thật, nhiều lúc ta thật cảm thấy bất công cho nàng … có đáng không? ...”
Một giọt lệ nóng khẽ lăn trên khuôn mặt già nua, đã nhuốm màu thời gian của ông.
“Lão gia, xin ngài nén bi thương,” giọng của một a hoàn trẻ tuổi vang lên. Nàng ta đến gần, khoát thêm chiếc áo ấm lên người vị danh y.
Những năm gần đây Bình Nhất Chỉ cũng đã xuống sức đi nhiều, một phần vì ông quá lao lực tìm tòi sách vở hòng tìm được cách cứu sống nàng, một phần vì buồn nên ông uống rượu khá nhiều.
A hoàn trẻ tuổi này tên là Tình nhi, vốn được ông cứu mạng cách đây 3 năm. Cô ta không còn người thân nên những năm gần đây lúc nào cũng đi theo cạnh, chăm sóc sức khỏe cho ông.
“Lão gia,” Tình nhi hỏi, “vị Đông phương giáo chủ này là ai? Lão gia có vẻ rất kính trọng người này”
“Cô ấy là một vị cô nương đáng thương,” Bình Nhất Chỉ thở dài, “chuyện của cô ta thì rất tiếc ta không thể kể cho ngươi nghe được”
“Là một vị cô nương đáng thương …,” Tình nhi cũng khẽ thở dài, vì chính nàng cũng là một vị cô nương đáng thương. “Vị cô nương ấy được người chôn dưới lòng hồ này sao? Người có thể cứu tỉnh được cô ấy hay không?”
“Khó lắm, sức ta làm không được …,” ông ta trầm ngâm nhìn xa xăm, “trừ khi là tìm được sư thúc của ta”
“Lão gia à, liệu có thể tìm được sư thúc của người hay không?” Tình nhi hỏi với giọng nghi ngờ, Bình Nhất Chỉ năm nay cũng đã 60, sư thúc ông ta liệu sẽ còn lớn tuổi đến độ nào, người này có còn tại thế hay không cũng còn khó nói.
Tình nhi có suy nghĩ như vậy cũng không phải là lạ, suốt 5 năm nay Bình Nhất Chỉ đã ngược xuôi nhiều nơi nhưng tung tích vị sư thúc này vẫn như bóng chim tăm cá.
“Ta hiểu ngươi đang suy nghĩ điều gì,” Bình Nhất Chỉ khẽ cười, “có những việc của bổn môn, lão phu cũng không tiện giải thích cho ngươi. Vị sư thúc này của ta chắc chắn vẫn còn tại thế, chỉ có điều ông ta năm xưa làm ra một chuyện kinh thiên hãi tục, do đó chắc hẳn muốn lánh đời, không muốn gặp bất kì ai nữa”
Bình Nhất Chỉ đứng bên bờ hồ băng một lúc, khẽ rót ba li rượu xuống hồ, sau đó khí lạnh ùa đến khiến ông ta ho khan nhiều tiếng.
“Tình nhi, chúng ta trở về”
= = =
Nhân chi sơ, tính bổn thiện …
Giọng đọc của trẻ con đều đều vang lên trong một lớp học, bọn trẻ đang ngâm nga những lời trong Tam Tự Kinh theo sự chỉ dạy của một nam tử. Người này nét mặt vuông vức, dáng vẻ phong trần và đặc biệt đôi mắt có một chút gì đó trầm buồn.
“Dương đại ca …,” một bé gái cười hồn nhiên với hắn, “mùa đông đến rồi, mẹ muội dặn mang tấm áo này đến cho đại ca, dặn đại ca phải cẩn thận giữ ấm”
Hắn khẽ xoa đầu đứa trẻ, “Tiểu Trúc thiệt là ngoan, về nhớ nói Dương đại ca cảm ơn đại thẩm”
“Dương đại phu, Dương đại phu ...,” một tiếng người lớn hốt hoảng vang lên, một hán tử hớt hải vừa chạy vừa kêu từ đằng xa.
“Tống đại ca, có việc gì?” hắn hỏi gấp.
“Tiểu Sinh nhà ta lại ngả bệnh rồi, hiện tại nó đang sốt cao và hôn mê, nhờ Dương đại phu xem giúp chúng ta,” vị hán tử mạnh mẽ kia nói như đang khóc.
Dù một người có mạnh mẽ đến đâu thì gia đình cũng luôn là điểm yếu của họ.
“Hèn gì không thấy tiểu Sinh đến học sáng nay, ta sẽ theo huynh đi ngay,” hắn quay vào trong lấy hòm thuốc và hối hả theo sau hán tử.
Chàng thanh niên này vốn là một đại phu trong thôn làng nhỏ này, hàng ngày vẫn xem bệnh cho mọi người trong thồn. Y thuật của người này tương đối khá nên được dân làng xung quanh tin tưởng và yêu mến gọi là “Dương đại phu”, những ngày rảnh rỗi hắn cũng thường dạy thêm lũ trẻ con trong làng việc học chữ nên rất được bọn trẻ kính trọng.
= = =
“A Sinh à, Dương đại ca đến thăm bệnh cho con đây, nhất định con sẽ khỏi bệnh,” đại hán vừa cầm tay đứa con đang nằm mê man trên trước giường tre vừa nói.
Hắn khẽ bắt mạch cho đứa nhỏ, trắn nhăn lại suy nghĩ. Đứa nhỏ này từ bé thể trạng đã không tốt, hễ khi mùa đông đến thường dễ sanh bệnh.
“Dương đại phu, tiểu Sinh của chúng tôi thế nào?” mẹ của đứa trẻ bên cạnh sốt ruột hỏi.
“Năm xưa lúc đại tẩu mang thai tiểu Sinh, chắc chắn đã bị nhiễm phong hàn rất nặng?” hắn không trả lời ngay mà hỏi lại.
“Phải, năm đó chúng ta vì mưu sinh nên phải ngược xuôi buôn bán nơi biên giới phía bắc. Lúc mang thai nó cũng là mùa đông, ta vì sức khỏe yếu nên từng mắc bệnh rất nặng. Đến khi sinh nó ra, bản thân hài tử cũng nhiễm lạnh mà mắc phong hàn,” vị đại tẩu mắt đỏ hoe nhớ lại những ngày khốn khó.
“Việc này ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe của nó,” hắn đáp lời, “đứa bé này thể chất yếu ớt, sống được đến ngày cũng nhiều khổ cực, ôi nhân sinh ...”
“Dương đại phu, chẳng lẽ nó ...” cha mẹ của đứa bé nhìn hắn, vừa hi vọng vừa hoang mang.
“Ta có thể cứu được nó, nhưng để nó có sức khỏe bình thường, sống vui vẻ như bao đứa trẻ khác quả thật khó,” hắn thở dài. Thiên nhiên vẫn luôn khắc nghiệt như vậy, những cá thể yếu đuối sẽ bị đào thải khỏi cuộc sống, đó chính là qui luật chọn lọc tự nhiên.
Đứa trẻ này đã nhiễm phong hàn từ lúc sơ sinh, bao năm nay do nghèo khổ không được chăm sóc sức khỏe tốt nên đến bây giờ sợ rằng cũng đã quá muộn rồi.
“Dương đại phu cứ cứu nó tỉnh lại là tốt rồi, mọi việc là ý trời, chúng ta chỉ có một đứa con này”
Hắn châm cứu cho đứa trẻ, kê một thang thuốc dặn người nhà sắc đúng giờ, mỗi ngày uống hai lần.
Hắn trở về gian nhà nhỏ của mình, dọc đường đi khí lạnh ùa đến, mang theo sự lạnh giá đến nhức buốt của mùa đông phương Bắc. Y phục của hắn tuy mỏng manh nhưng hắn không thấy lạnh, đơn giản vì sự lạnh giá bên ngoài không sánh nổi với cái giá lạnh bên trong cơ thể hắn. Đã hơn 15 năm nay, hắn không bao giờ cảm thấy được chút hơi ấm nào trong lòng, mọi chuyện trong quá khứ cứ luôn ám ảnh, đeo bám hắn suốt cả đời này.
“Tuyết ngư, tuyết ngư …,” một suy nghĩ chợt đến khiến hắn giật thót người, bừng tỉnh khỏi những hoài niệm quá khứ, “sao ta lại không nghĩ đến nhỉ”
Hắn vừa nghĩ đến 1 điều trong 1 cuốn y thư cũ, có một giống cá tuyết sinh trưởng ở những nơi vô cùng lạnh giá. Giống cá này có tác dụng bồi bổ thân thể, đặc biệt hữu ích với những người mắc những chứng bệnh liên quan đến phong hàn. Điều này giống như là lấy độc trị độc trong các cổ thư, dùng sinh vật sinh trưởng ở nơi giá băng nhất chữa trị cho những người mắc các căn bệnh âm hàn.
“Nơi nào là nơi giá băng nhất?” hắn trầm tư suy nghĩ, “là Hắc Một Nhai”
Hắn từng nghe nhiều người phương xa đến nói về một vùng núi ở nơi cực bắc, nơi này ở gần đỉnh Trường Bạch Sơn vốn là nơi khí hậu lạnh giá về mùa đông, hi vọng sẽ tìm được giống tuyết ngư ở nơi đó.
“Tiểu Sinh có hi vọng được cứu,” hắn khẽ mỉm cười.
Nơi đó nghe bảo là nơi rất nguy hiểm, có nhiều dã thú rình rập, nhưng hắn mỉm cười, trên đời này có điều gì độc ác hơn lòng dạ con người?
= = =
Dương Thế Anh, tên của người thanh niên đó, đã ở cạnh hồ băng bên dưới Hắc Một Nhai được hơn 10 ngày. Khí hậu nơi đây quả thật giá lạnh, giá lạnh đến cùng cực. Cũng may bây giờ cũng chỉ mới bắt đầu mùa đông nên mặt nước hồ chưa hoàn toàn đông cứng.
Hắn đã tìm cách câu cá, chài lưới trên hồ này suốt những ngày qua. Trời không phụ lòng hắn, cuối cùng cũng đã bắt được 1 con tuyết ngư - như vậy chứng tỏ có giống sinh vật này ở bên dưới lòng hồ, đối với hắn như vậy là đã đủ. Nhưng để làm thành phương thuốc cho cậu bé tội nghiệp, hắn cần phải bắt thêm nhiều hơn nữa.
Hôm nay hắn đang ngồi buông cần câu trên mặt hồ, bất chấp cái giá lạnh 4 bề thổi đến, chợt hắn nhớ đến bài hát của Kinh Kha trước ngày đi ám sát Tần Thủy Hoàng:
“Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê
Tráng sĩ một đi không trở về”
Hắn cười, hắn hôm nay đâu phải đi làm việc nguy hiểm mà một đi không trở về. Đang suy nghĩ miên man, hắn thấy cần câu bị ghì xuống, chắc hẳn đã vướt vào vật gì đó. Kéo thử, hắn thấy rất nặng, cần câu trúc của hắn đang sử dụng không thể kéo nổi trọng lượng như vậy.
“Là vật gì vậy?” hắn tò mò đến cực điểm.
Khẽ tặc lưỡi, hắn quyết định lặn xuống dưới xem xét. Một là mấy ngày trước hắn cũng đã làm gãy một cần câu rồi, không thể nào làm gãy nốt chiếc cần này. Điều thứ hai là tò mò chính là bản chất của con người, nếu không biết bên dưới là vậy gì, hắn sẽ mất ngủ đêm nay mất.
Hắn uống vào một chum rượu cho nóng người, sau đó cởi bớt quần áo rồi nhảy xuống lòng hồ. “Xem ra mình đang làm một việc điên rồ đây, lạnh chết mất,” hắn nghĩ nhưng rồi bật cười, sống trên đời làm một số chuyện điên rồ đôi khi lại là điều cần thiết. Nếu cuộc sống lúc nào cũng bình dị trôi qua, không khéo người ta cũng sẽ phát rồ vì buồn mất.
Lặn xuống hồ, men theo dây câu hắn mò đến một bụi cây dưới hồ, chắc là luỡi câu mắc vào đây. Nhưng thực sự hắn lầm, lưỡi câu của hắn mắc vào thân thể, chính xác hơn là vào ngoại y của một thân thể đang mắc kẹt dưới hồ. Khi mới nhìn thấy thi thể này, dù gan dạ đến đâu thì hắn cũng thoáng giật mình nhưng rồi cũng trấn tĩnh rất nhanh.
Không thể để một người, dù rằng đã chết mắc kẹt dưới lòng hồ như vậy, hắn nhẹ nhàng gỡ lưỡi câu ra khỏi ngoại y của vị cô nương đó và trồi lên mặt nước.
Vị cô nương này toàn thân mặc trang phục màu đỏ, không rõ đã ở dưới lòng hồ này bao lâu nhưng chắc hẳn lúc còn sinh thời là một tuyệt sắc giai nhân. Nét mặt của nàng tuy rằng đã chết nhưng chỉ như đang ngủ, nét mặt thật bình thản biết bao.
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
0 nhận xét :