ePlay - Game hay App tốt
MXH EPlay là nơi chia sẻ app, game dành riêng cho hđh Android. Bạn sẽ nhận được những đánh giá về app bạn muốn tải.

TAC | 00:28 |
Chương 8: Ngươi là Dương Thế Anh?

Dưới ánh lửa trong một ngôi nhà nhỏ, Dương Thế Anh đưa một bát thuốc nóng cho Đông Phương Bạch, “Cô nương uống đi, thuốc này sẽ giúp nội thương của cô nương mau lành hơn.” Hắn và Đông Phương Bạch đã vào thôn, xin tá túc trong nhà một góa phụ đã được vài ngày.

“Cảm ơn huynh,” nàng nhận chén thuốc từ tay hắn và cũng không quên hỏi thăm, “huynh cũng bị nội thương, vết thương của huynh ra sao rồi, có cần ta vận công trợ giúp không?” Nàng thật lòng cũng lo lắng cho hắn, một chưởng của kẻ sử dụng Dịch Cân Kinh không phải là trò đùa.

“Đổng cô nương không cần lo lắng,” hắn mỉm cười, “ta là đại phu, ta tự lo cho nội thương của mình được.” Hắn vẫn gọi nàng là Đổng cô nương, dù biết rằng đó không phải là tên thật của nàng. Nói đoạn, hắn đứng dậy, khua tay vài vòng, “cô nương nhìn xem, vết thương của ta đã hoàn toàn khỏi rồi”

Đông Phương Bạch khẽ mỉm cười nhìn hắn, con người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ hắn thật sự làm bằng sắt? Chỉ mới một vài ngày mà nội thương do nhận một chưởng của Lệnh Hồ Xung đã hoàn toàn hồi phục.

Nàng lại khẽ nhìn hắn, áy náy, “Dương Thế Anh, thật ra ta cũng không có ý định dấu huynh, nhưng Đổng Bá Phương không phải là tên thật của ta. Ta tên Đông Phương Bạch”

“Đông Phương Bạch...,” hắn lẩm nhẩm gọi tên nàng, “cái tên rất hay. Ta từng nghĩ tên chỉ là danh xưng dùng để gọi nhau mà thôi, nhưng không hiểu sao khi cô nương cho ta biết tên thật ta vẫn cảm thấy vui, có lẽ vì cảm nhận được cô tin tưởng ta”

“Chúng ta cũng cùng nhau trải qua hoạn nạn sinh tử, nếu ngay cả tên mà còn không nói thật cho huynh biết thì ta quả thật có lỗi,” nàng thở dài.

Dương Thế Anh đứng dậy, khép lại cửa sổ vì gió lạnh mùa đông tràn vào phòng, “Đông Phương cô nương, nhớ mặc thêm áo ấm. Căn nhà này đơn sơ quá, không ngăn được gió lạnh”

Đông Phương Bạch nhìn bếp lửa lập lòe, kí ức nàng đang chìm đắm ở một nơi rất xa, “Huynh biết không,” bỗng dưng nàng nói với hắn, “nơi ta sinh ra cũng là một làng quê nghèo, giống như thôn nhỏ này”.

“Vậy ư?” Dương Thế Anh cuộn người trong chăn ngồi vào một góc phòng. Ngôi nhà rất nhỏ, do đó hắn và nàng phải ở chung trong một gian. Cảm nhận được Đông Phương Bạch muốn giãi bày tâm sự, hắn nhìn nàng, ánh mắt ngầm cổ vũ.

“Cha mẹ ta sinh sống ở một làng quê nghèo, ta là người con lớn nhất trong gia đình, ta còn có một em gái và một em trai. Nơi ta ở, có một lần bị sơn tặc tràn vào …,” nàng chìm vào kí ức và bắt đầu kể cho hắn nghe về cuộc đời mình.

Khi nghe đến đoạn nàng được sư phụ cứu mang lên Hắc Mộc Nhai hắn khẽ mỉm cười rồi lại thoáng cau mặt. Hắn hiểu một cô nương phải trải qua bao nhiêu khổ cực để giả trang và sinh tồn trong thế giới chỉ dành riêng cho nam nhi như vậy.

“Thì ra cô nương lại chính là giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo oai chấn giang hồ,” hắn mỉm cười và đứng dậy, rót một cốc trà nóng cho nàng thấm giọng.

“Huynh cũng nghe đến Nhật Nguyệt Thần Giáo?” nàng vừa xuýt xoa chườm đôi bàn tay thon vào cốc trà nóng vừa hỏi hắn.

“Dù không đi lại nhiều nhưng ta cũng có nghe danh nhất đại môn phái trên giang hồ,” hắn nói, “ta cứ thắc mắc suốt trong đầu tại sao cô nương lại ở dưới đáy hồ nơi Nhật Nguyệt giáo, bây giờ phần nào ta có thể đoán được”

“Huynh không thể nào đoán được đâu,” nàng khẽ lắc đầu. Làm sao có thể đoán được đường đường là một giáo chủ như nàng lại có thể hi sinh tất cả vì một chữ tình, hơn nữa vì một kẻ ngay cả lời yêu nàng cũng không dám nói.

Nàng khẽ dừng lời, không gian im lặng bao trùm hai người. Có lẽ, chính nàng đang chìm đắm trong kí ức, vui có mà buồn cũng có của nàng.

“Cho đến một ngày, ta gặp được một người khiến cho cuộc sống và quan niệm sống của ta thay đổi hoàn toàn,” nàng tiếp tục, “là nam nhân mà ngày đó ta và huynh đã gặp ở đầu làng”

“Lệnh Hồ Xung?” Dương Thế Anh nương theo hỏi.

“Phải, tên hắn là Lệnh Hồ Xung, đại đệ tử của phái Hoa Sơn, có lẽ … ta đã đem lòng yêu hắn” nàng khẽ nói.

Nàng lại lần lượt kể cho Dương Thế Anh nghe về cuộc gặp gỡ tình cờ của nàng và Lệnh Hồ Xung, về việc nàng tìm được em gái, lên Tư Quá Nhai và việc nàng tình nguyện lên Thiếu Lâm Tự để hắn có cơ hội được chữa thương.

“Việc ta làm có ngu ngốc lắm không?” nàng hỏi hắn và cũng tự hỏi bản thân mình.

“Ta không nghĩ như vậy,” Dương Thế Anh khẽ thở dài, “khi người ta làm việc gì mà biết chắc sẽ không có kết quả mới đáng gọi là ngu ngốc. Việc làm của cô nương là để mang lại hi vọng sống cho người mình yêu, với ta đó không phải là việc làm ngu ngốc”

Nàng ngồi đó, khóe miệng khẽ mỉm cười. Nàng nhớ lại những kỉ niệm đẹp giữa nàng và Lệnh Hồ Xung, đó là một giai đoạn đẹp trong kí ức của nàng, có lẽ sẽ không thể nào phai mờ được.

“Xin lỗi, nhưng ta thật sự muốn hỏi,” Dương Thế Anh đắn đo, hắn sợ sẽ chạm đến nỗi đau của nàng nhưng thật sự trong thâm tâm hắn cũng thầm tiếc cho một câu chuyện tình đẹp như vậy, “tại sao chuyện tình cảm của hai người lại không thành?”

“Vì những hiểu lầm và thành kiến,” nàng nói, “có lẽ vì ta là giáo chủ của ma giáo, còn hắn lại là đệ tử của một quân tử kiếm của chính phái”.

Khi nói đến cụm từ quân tử kiếm, nàng khẽ cười, có lẽ là cười mỉa mai cho những kẻ tự xưng mình là chính đạo. Sau đó, nàng kể cho hắn nghe về hiểu lầm của hai người, từ những hiểu lầm đó đã dẫn đến những thù hận, ghen tuông và đỉnh điểm là việc nàng đã bắt Nhậm Doanh Doanh phải uống “tam thi não thần đan”. Cuối cùng, vì tình yêu của nàng dành cho Lệnh Hồ Xung, nàng đã từ bỏ cả mạng sống mình để đem lại hạnh phúc cho người mình yêu.

Nghe xong câu chuyện Dương Thế Anh khẽ thở dài, con người ai cũng có sai lầm. Nàng cũng mắc phải một số sai lầm trong cuộc đời nhưng trên tất cả, tình yêu của người con gái này thật đáng trân trọng, nàng đã hi sinh vì tình yêu, sự hi sinh của nàng cũng đã chuộc hết những sai lầm nàng gây ra.

Trong thâm tâm hắn cảm thấy có một chút khó chịu đối với gã thanh niên Lệnh Hồ Xung kia, hắn nhận thấy người đó mắc nợ nàng rất nhiều, nhưng hình như đơn giản nhất là một lời cảm ơn y cũng chưa từng nói với nàng.

Có lẽ đúng như lời nàng nói, nàng có thể đắc tội với nhiều người, nhưng riêng với Lệnh Hồ Xung, nàng chưa từng làm điều gì gây hại đến hắn ta mà chỉ luôn ngậm ngùi chịu thiệt thòi mà thôi.

“Đông Phương cô nương, không phải ai cũng có thể làm được như cô,” hắn chỉ có thể tóm tắt hết mọi suy nghĩ trong thâm tâm bằng một câu nói đơn giản như thế.

“Lần này thì sao, ta có ngu ngốc lắm hay không?” nàng lại hỏi hắn. Người ta nói kẻ trong cuộc thường u mê, nàng muốn nghe lời thật lòng từ một người không hề liên can.

“Nếu như thời gian quay trở lại, cô nương có hành động như vậy một lần nữa hay không?” hắn không trả lời mà quay ngược hỏi nàng.

Đáp lời hắn là một sự im lặng, nàng cũng đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần câu hỏi này.

“Điều duy nhất ta cảm nhận được lúc này đó là tâm hồn của ta vô cùng thanh thản,” nàng cũng không trả lời câu hỏi trực tiếp.

“Như vậy là tốt rồi,” hắn cười, “nhân sinh chỉ có mấy mươi năm, cảm nhận được bản thân thanh thản là điều quan trọng nhất. 

Mà cho dù cô nương có cảm thấy hối hận thì cũng không sao, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Tạo hóa đã cho con người cặp mắt hướng về phía trước, do đó dù bất kỳ chuyện gì xảy ra chúng ta vẫn phải bước tới mà thôi.”

Nàng cười, những lời tương tự nàng đã từng nói với Lệnh Hồ Xung, không ngờ hôm nay lại có kẻ khác nói lại với nàng.

Nàng chợt muốn trêu hắn, “Theo như lời huynh nói thì chẳng lẽ có con vật nào nhìn được phía sau hay sao?”

“Có, con ruồi,” Dương Thế Anh đáp không cần suy nghĩ.

“Ồ, thật vậy sao?” nàng thấy ngạc nhiên.

“Bởi vậy nên suốt đời chúng chỉ là con ruồi mà thôi,” hắn lại đáp lời nàng.

Sau đó cả hai bật cười, nàng cảm thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên nàng kể cho người khác nghe về những tâm sự chất chứa trong nàng, ngay cả với Nghi Lâm nàng cũng không thể mở lòng như vậy, không hiểu sao nàng lại tin tưởng người này. Nhưng thật ra, trong lòng có tâm sự khi kể ra được thật sự rất thoải mái và nhẹ nhõm.

“Cảm ơn huynh,” nàng nói, có lẽ lí do để cảm ơn người này nàng có quá nhiều nên không cần nêu cụ thể một lí do nào cả. Nàng cuộn tròn trong chăn, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Dương Thế Anh vẫn ngồi đó, hắn ngắm nàng đang ngủ thật thanh bình, dù rằng cả hai đang phải trốn chạy.

“Đông Phương cô nương, ít ra cô còn có thể nói ra được những tâm sự của mình. Còn ta …, những sai lầm trong quá khứ của mình, mỗi khi nghĩ đến ta còn thấy nhói đau trong lòng”

Hắn lặng lẽ ngắm nàng, mí mắt cũng nặng dần theo màn đêm.

= = =

Trú đông và tĩnh dưỡng tại ngôi làng hẻo lánh được vài ngày, vết thương của nàng cũng đã gần hồi phục. Để tránh thời gian lâu dần bị bọn sát thủ tìm được tung tích, hắn và nàng quyết định tiếp tục phải lên đường.

“Đông Phương cô nương,” Dương Thế Anh nói, “cuốn sách mà ta tặng cho cô mỗi khi có thời gian nên cố gắng luyện tập. Với nền tảng võ công của cô nương, sau một thời gian có thể trái tim trong người cô sẽ hòa hợp và hoàn toàn chịu được sự điều khiển của cô”

“Cảm ơn huynh, ta cũng cảm thấy có công dụng tốt. Ta có thể hỏi đó là khẩu quyết gì được hay không?” nàng hỏi hắn.

“À, chỉ là khẩu quyết dưỡng sinh, tăng cường khí chất của cơ thể, do sư phụ ta truyền lại, cô cũng không cần quá bận tâm,” Dương Thế Anh cố tình tránh không nhắc đến tên gọi của cuốn sách hắn đã đưa nàng.

Cả hai rong ruổi trên hai thớt ngựa mà họ mua được trong thôn, tranh thủ đi xuôi về phía nam để tránh cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông.

Chỉ mới vừa đi được một đoạn đường ngắn ra khỏi làng, ven đường có một bóng người vận y phục màu đen, đứng xoay lưng lại phía hai người.

Nghe tiếng vó ngựa, hắn quay đầu nhìn thẳng vào nàng, nàng cũng nhìn hắn. Hai luồng nhãn quan giao nhau gay gắt.

“Đông Phương Bất Bại, lão phu đợi ngươi ở đây đã lâu rồi,” kẻ kia gằn giọng.

“Hướng Vấn Thiên, ta biết rằng ngày này thế nào cũng tới,” nàng đáp lời y.

Sau đó, nàng quay sang bên cạnh, “Dương Thế Anh, kẻ địch mà ta không mong chờ cuối cùng cũng tới. Ta cũng không chắc có thể ngăn được y, huynh chỉ là một lang trung bình thường, cũng không giúp ích được gì cho ta đâu. 

Đừng bỏ mạng vô ích ở đây, hãy đi đi. Đây không phải là huynh bỏ rơi bệnh nhân mà bệnh nhân này đã lành bệnh, có những việc phải do tự mình xử lý.”

“Ta sẽ không bỏ đi mà sẽ ở bên đường chờ đợi để không làm vướng tay của cô,” Dương Thế Anh đáp, “với thế lực của hắn, nếu đã muốn giết ta thì dù ta bỏ chạy cũng vô ích. Cô chỉ cần chuyên tâm lo chuyện của mình, không cần suy nghĩ nhiều”

Nói xong, hắn dắt ngựa sang một bên, lặng lẽ đứng quan sát kẻ được gọi là Hướng Vấn Thiên. Ánh mắt của hắn chứa đựng nhiều suy tư, có lẽ hắn đang phải đấu tranh để đưa ra một quyết định gì đó trong thâm tâm.

“Là Doanh Doanh báo cho ngươi biết?” nàng nêu ra nghi vấn.

“Phải, là Thánh Cô báo cho ta. Đông Phương Bất Bại, đúng ra ngươi đã bỏ đi thì không bao giờ nên quay trở lại. Lão phu đã phái ra rất nhiều ngươi, tỏa ra mọi hướng nhưng cuối cùng không ngờ tự mình ta lại phải trực tiếp ra tay,” lão nói.

“Ngươi sợ phải giáp mặt trực tiếp với ta hay sao?” nàng cười

“Hừ, ngươi đã bị thương, đừng làm ra vẻ ta không biết, nếu không thì lũ sát thủ của ta đâu thể khiến ngươi phải trốn chạy. Dù sao, ta cũng đã từng biết ngươi nhiều năm, nếu không phải trực tiếp giết ngươi thì vẫn tốt hơn,” lão cười.

Lão rút đao, vẫn cây đao thành danh cũng lão suốt nhiều năm, “Rút binh khí ra đi”

Nói xong, lão vung đao tấn công nàng, đều nhằm vào những chỗ yếu hại. Không hổ danh là giáo chủ đương nhiệm của Nhật Nguyệt giáo, những đòn tấn công của lão khác hẳn với những tên sát thủ được phái đi trước đó.

Thật sự Hướng Vấn Thiên sau khi nhận được tin thuộc hạ mất dấu nàng thì như ngồi trên lửa đỏ. Ai biết rằng vết thương của nàng mất bao lâu mới hồi phục, khi Đông Phương giáo chủ hồi phục thì có ai tự tin là đối thủ của cô ta nữa. Cuối cùng, tự thân lão phải xuất thủ, đi đến khu vực này để truy tìm nàng.

Nàng vẫn ngoan cường chống cự với đao phong như gió của lão, mồ hôi trên trán nàng bắt đầu túa ra dần. Hiện giờ nội lực nàng chỉ mới khôi phục 2,3 phần, giống như một người khỏe mạnh bỗng dưng bị nạn phải ngồi trên xe lăn, cảm giác thật sự rất khó chịu. Nếu không phải dựa vào các chiêu thức tinh diệu trong Quỳ Hoa Bửu Điển, tấn công vào các bộ vị không thể lường được khiến lão phải quay đao phòng thủ thì nàng đã chịu thất bại sau 20 chiêu đầu rồi.

Tuy nhiên, điều gì đến thì cuối cùng cũng phải đến, chiếc kim thêu trong tay nàng không chịu nổi những đòn tấn công chí mạng của lão, sau một hồi cận chiến đã vụt bay khỏi tay nàng. Bàn tay nàng đã trở nên đau nhức, không cầm chắc được binh khí nữa.

“Đông Phương Bất Bại, ngươi hãy chịu thua đi,” Hướng Vấn Thiên ngửa mặt cười lớn.

“Điều tiếc nuối lớn nhất của ta là bại trận vào lúc đang trọng thương, nhất là vào tay một kẻ không xứng đáng như ngươi,” Đông Phương Bạch mở mắt lớn nhìn thẳng vào lão. Trong mắt nàng chỉ có đôi chút tiếc nuối mà không hề có sự sợ hãi nào.

“Kẻ thắng làm vua, kẻ thua thì làm giặc, ngươi đi chết đi,” Hướng Vấn Thiên hô lớn và huy động đại đao chém thẳng về phía cổ nàng.

Trong lúc nàng vẫn mở mắt, bình tĩnh ngắm nhìn lưỡi đao đang vung tới, có lẽ đây là giờ phút cuối cùng nàng được nhìn ngắm thế giới xinh đẹp này thì giọng nói của Dương Thế Anh bên tai vang lên, “Hướng Vấn Thiên, dừng tay”

Nàng cảm nhận thấy một luồng chưởng phong từ phía sau lưng như thác nước ồ ồ tràn tới, đẩy ngược cả đao phong và thân hình Hướng Vấn Thiên loạng choạng về sau mấy bước.

Dương Thế Anh lặng lẽ đứng đến trước mặt nàng, che chắn cho nàng ở phía sau lưng hắn.

“Là ngươi? Thì ra ngươi biết võ công?” Hướng Vấn Thiên sau khi ổn định được thân hình thì ngạc nhiên nhìn Dương Thế Anh thốt lên. Theo tin hồi báo, kẻ này chỉ là một lang trung đã sống ở khu vực này hơn 10 năm, không hề có biểu hiện gì rằng y biết võ công.

Ngay cả nàng cũng ngạc nhiên ngước nhìn hắn, ở chung với nhau nhiều ngày như vậy, cũng đã có lúc nàng từng nghi ngờ nhưng vẫn không dám chắc người này sở hữu võ công rất cao. Có thể che giấu được trước mặt nàng, chắc hẳn võ công của hắn thuộc dạng nhất lưu. 

Không từ bỏ ý định, Hướng Vấn Thiên lại vung đao tấn công hắn. Lần này Dương Thế Anh nhẹ nhàng dùng hai bàn tay úp lại để chặn đứng mũi đao đang chém xuống. Hai bàn tay hắn đỏ dần, khiến cho mũi đao bị kẹp chặt cũng trở nên đỏ. Sức nóng truyền đến cán đao khiến Hướng Vấn Thiên phải hoảng sợ, buông bỏ thanh đao.

Dương Thế Anh xoay thanh đao, dùng sức cắm chặt thanh đao lún xuống mặt tuyết chỉ còn cán đao trơ trọi trên mặt đất.

“Ta không muốn giết ngươi, ta lặp lại một lần nữa, cút đi,” giọng hắn nói lạnh như băng.

Ngay cả nàng cũng nhận thấy Dương Thế Anh bây giờ và hắn vài ngày trước là hai kẻ hoàn toàn khác nhau trong cùng một thân thể.

Hướng Vấn Thiên nhớ lại lời Đông Phương Bạch nói khi vừa tới đây, có nhắc đến tên gọi của người này.

“Ngươi là hắn?” khuôn mặt lão trở nên méo mó, không tự nhiên.

Một lần nữa Đông Phương Bạch cảm thấy ngạc nhiên, hắn tự xưng là Hướng Thiên Vương - kẻ không sợ trời, không sợ đất. Hôm nay là lần đầu tiên nàng chứng kiến Hướng Vấn Thiên mất bình tĩnh như vậy.

“Chỉ có thể là Liệt Diễm chưởng pháp,” lão ta lầm bầm, nhớ lại lưỡi đao bị nung đỏ, “Huyết tôn, …, ngươi là Dương Thế Anh”

“Phải, ta là Dương Thế Anh. Cút …,” hắn gầm giọng, mắng thẳng vào mặt Hướng Vấn Thiên. Dường như chính bản thân hắn cũng cảm thấy mất bình tĩnh khi nghe đến tên gọi này.

Hướng Vấn Thiên ngay lập tức lên ngựa, ngay cả đao cũng không dám nhặt mà vội vã bỏ chạy. Có lẽ, sự sung sướng và an nhàn của ngôi vị giáo chủ đệ nhất đại phái đã bào mòn hùng tâm tráng trí của lão, lão không còn sự hào hùng của năm xưa.

Dương Thế Anh vẫn đứng nơi đó, hắn đứng nhìn lưỡi đao trơ trọi nhú lên khỏi mặt đất và im lặng, không nói gì. Cảm nhận được tâm tình đang xao động của hắn, nàng cũng không nói gì.

Lấy lại bình tĩnh, hắn quay sang nói với nàng, “Đông Phương cô nương, ta từng ở trước mộ sư phụ mình thề rằng cả đời này không sử dụng võ công nữa. Hôm nay ta đã không giữ được, ta cần phải quay về gặp người. Để cô một mình ta không yên tâm, cô có thể đi cùng ta không?”

“Được, ta sẽ đi với huynh,” nàng nói. Chính bản thân nàng cũng tò mò về người này, hơn nữa nàng cảm nhận được tuy cố tình đè nén nhưng trong lòng hắn đang bị kích động. Chính nàng mới là người không yên tâm khi để hắn phải đi một mình.

“Cảm ơn cô,” hắn nói ngắn gọn rồi quay ra dắt ngựa.

Dương Thế Anh tiếp lời, “Chúng ta cứ lựa đường lớn mà đi, không cần phải trốn tránh nữa”

Nàng khẽ gật đầu, chứng kiến thân thủ vừa rồi của hắn, quả thật nàng không tin Hướng Vấn Thiên có thể điều được bất kì cao thủ nào đến đây để uy hiếp hai người.

Cả hai lặng lẽ đi trên đường, Dương Thế Anh dường như chìm đắm trong thế giới riêng của mình nên không mở lời, nàng cũng như vậy. Cả hai đi bên nhau, chiếu cố nhau như hai người bạn tâm giao mà không cần phải nhiều lời.

Sau độ 5 ngày thì cả hai đi đến một ngọn núi, nàng chưa từng đến đây bao giờ nên cất giọng hỏi hắn, “Ngọn núi này tên gì?”

“Là núi Thiên Lĩnh, nhưng người trong giang hồ đôi khi còn ban tặng danh hiệu là Dược Tôn sơn,” hắn nói, “đây là nơi ẩn cư của sư phụ ta khi còn sinh tiền”

Cả hai lặng lẽ tiến lên núi. Phía trên núi có một căn nhà nhỏ, trước nhà có một chiếc bàn tre. Một bóng người thấp và đậm đang ngồi uống trà, bên cạnh là một cô gái nhỏ nhắn theo hầu.

Khi thấy dáng hắn và nàng tiến đến, người này lập tức đứng dậy cung kính, “Sư thúc, lão phu đã đợi người được vài ngày rồi”

Sau đó, lão quay sang nhìn nàng, “Đông Phương giáo chủ, lão phu quả thật vui mừng khi nhìn thấy người còn khỏe mạnh, thật sự vui mừng”. Cô gái đứng bên cạnh ông ta cũng hành lễ với hai người mà không dám lên tiếng.

“Bình Nhất Chỉ, ta đã nói nhiều lần, ông không cần phải đa lễ như vậy,” Dương Thế Anh nói.

Nàng cũng lên tiếng hầu như cùng lúc, “Bình đại phu không cần khách sáo, tại sao ông lại ở đây?”

Nghe Bình Nhất Chỉ gọi hắn là sư thúc, nàng thoáng thấy ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra ngoài.

Qua câu chuyện của nàng, hắn biết nàng và Bình Nhất Chỉ từng có giao tình nên không ngạc nhiên, hắn nói, “Bình Nhất Chỉ, ông hãy sắp xếp nơi nghỉ cho Đông Phương cô nương. Ta phải ra viếng mộ sư phụ”

“Vâng, lão phu vâng mệnh,” Bình Nhất Chỉ nói trong lúc hắn tiến ra phía hậu sơn.

Nàng lúc này mới quan sát kỹ, khẽ cảm thán, “Bình đại phu, ông già đi nhanh quá”

“Lão phu mấy năm nay lao tâm khổ trí, tìm cách hồi sinh giáo chủ mà không thành công. Quả thật là thiên ý, không ngờ giáo chủ người lại gặp được sư thúc của ta. Nếu không phải ông ấy, sợ rằng đương kim võ lâm cũng không ai cứu tỉnh được giáo chủ,” ông ta cảm thán nói.

“Lão gia,” cô gái ở bên cạnh lúc này mới dám lên tiếng, “người đó là sư thúc của lão gia thật sao? Lão gia năm nay đã ngoài 60, vậy thì vị sư thúc ấy chẳng lẽ là...?”

“Tình nhi, chuyện dài và phức tạp lắm,” Bình đại phu đáp, “sư thúc của ta, nếu ta nhớ không lầm, năm nay chỉ mới hơn 36 tuổi”

Không hẹn mà cả ba người đứng bên ngoài đều ngước nhìn theo bóng con người kì lạ và cô độc đang bước dần về phía hậu sơn.
Bài Viết Cùng Chuyên Mục

0 nhận xét :

Star App VietNam | Chia sẻ app hay cho android và ios


Copyright © 2014 by Star App VN