|
TAC | 00:04 |
Truyện được đăng mới vào thứ 7-CN hàng tuần
Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ - Hậu Truyện, Chương 2
Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ - Hậu Truyện, Chương 2
Chương 2: Chỉ là một cái tên
Dương Thế Anh nhẹ nhàng đặt cô gái đã chết lên chiếc thuyền nhỏ, mặc lại quần áo và uống một ngụm rượu cho ấm người. Sau khi bình tâm hắn mới nhẹ nhàng quan sát cô gái.
“Cô nương, cô là một giai nhân, tại sao lại phải vùi mình nơi hồ băng này?” hắn nói khẽ, chỉ tự mình nghe được, “là cô bị kẻ gian hãm hại hay vì một phút yếu lòng mà quyên sinh?”
Vừa nói, hắn vừa chèo chiếc thuyền chậm rãi vào bờ. Giờ phút này, ở bênh cạnh là thi thể của một cô gái mà hắn vẫn còn có tâm trí câu cá thì quả thật chỉ có kẻ biến thái về tâm lý mới làm được. Hắn cô độc, khác người nhưng hắn vẫn chỉ là một người bình thường, do đó hắn vào bờ, kết thúc công việc của ngày hôm nay.
Nhóm lên một đống lửa lớn trong căn nhà dựng tạm bên bờ hồ, hắn tạm đặt thân thể cô gái lên nền đất và giang tay sưởi ấm.
Hắn nhìn cô gái, quyết định phải chôn cất nàng tử tể, dù gì nghĩa tử cũng là nghĩa tận, xem như hắn và cô gái này cũng có duyên với nhau. Con người khi chết đi được trở về với cát bụi là điều hạnh phúc nhất, chắc chắn là hạnh phúc hơn trầm mình trong giá lạnh của hồ băng.
Ở nơi này không có sẵn dụng cụ đào đất, hắn đành phải vào trong làng gần đó để mua sắm.
= = =
Hì hục đào được một hố khá to, hắn lẳng lặng đứng ngắm nàng mà không nỡ đặt xuống. Chiêm ngưỡng cái đẹp vốn luôn là tâm lý của con người, giai nhân dường như đang trong một giấc ngủ dài, hi vọng nàng có một giấc mộng đẹp. Không hiểu sao, bản thân hắn cũng dường như quyến luyến với người con gái xa lạ này. Bất giác hắn ngâm lên hai câu thơ cổ:
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng,
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”
(Mỹ nhân và tướng tài đều như nhau, đều không muốn thế gian chứng kiến họ cảnh về chiều - già nua và bất lực)
“Cô nương, cô ra đi ở độ tuổi thanh xuân quả thật là điều đau lòng,” hắn khẽ thở dài, “nhưng thế gian này sẽ luôn nhớ đến những hình ảnh đẹp nhất của cô”
Hắn khẽ đưa tay vuốt vết sẹo trên khuôn mặt nàng, mặt hắn nhăn lại và lòng khẽ áy náy. Phải chăng là do những ngày hắn câu cá ở gần đây, lưỡi câu vô tình sượt qua khuôn mặt diễm lệ này và để lại dấu vết?
Rồi hắn tự cười bản thân, chắc chắn vết sẹo này đã có từ trước, vì người chết thì không thể nào liền sẹo được. Thật đáng tiếc, nếu nàng còn sống hắn có thể trị hết vết sẹo này cho nàng.
Hắn khẽ vuốt làn tóc nàng, vẫn mượt êm như khi nàng còn sống. Bỗng hắn giật mình, rụt tay lại, như có tiếng sét đánh ngang qua đầu.
“Có điểm vô lý, thật sự vô lý,” hắn lẩm bẩm.
Một người sau khi chết đuối chắc chắn sẽ bị phân hủy, chỉ sau vài ngày là nổi lên mặt nước. Chắc chắn không thể có được làn da, mái tóc vẫn thật mịn màng như cô gái này. Trừ khi cô ta vừa bị đẩy xuống nước trước khi được hắn vớt lên.
Nhưng những ngày qua hắn đều ở đây, hắn tin chắc chỉ cần có người đến gần chắc chắn hắn sẽ biết. Như vậy cô gái này đã ở dưới hồ khá lâu rồi, trước khi hắn đến, thế nhưng tại sao thân xác nàng vẫn toàn vẹn như vậy?
“Hàn băng dược thủy, chắc hẳn là hàn băng dược thủy ...,” giọng hắn khẽ vang lên, có một chút gì đó vui mừng, cũng có chút âu lo.
= = =
Ở một nơi cách đó khá xa, Bình Nhất Chỉ đang bần thần ngồi trước bàn, trước mặt ông ta là một quyển sách mở sẵn. Các trang giấy của quyển y thư này đã ố vàng, chắc hẳn đã được truyền lại từ lâu lắm.
“Lão gia, ngài lại đang đọc y thư à?” Tình nhi mang cho ông một chum trà, mắt khẽ liếc nhanh qua trang sách, “Thái Ất thần châm? cái tên nghe thật lạ”
“Ta đã mất hơn 3 năm trời, đọc mất bao nhiêu cổ thư mới tìm ra được nó,” Bình Nhất Chỉ thở dài, “Tình nhi, đây là một phương pháp châm cứu đã thất truyền từ lâu, được sư tổ của ta mày mò, truy tìm lại được và truyền cho đời sau”
“Có phải lão gia đọc nó vì muốn cứu vị cô nương dưới hồ kia?” Tình nhi chợt liên tưởng đến chuyện ngày trước và chợt hỏi
“Phải, đây là thứ duy nhất có thể cứu được Đông Phương cô nương,” Bình Nhất Chỉ đáp.
“Lão gia, có một việc mà tiểu nữ vẫn luôn thắc mắc,” nàng tò mò.
“Là việc gì?” ông ta hỏi.
“Tại sao vị cô nương đó đã bị chôn dưới hồ lâu như vậy mà người vẫn nói còn có thể cứu được? Thân thể con người không phải đã mục nát rồi sao?”
“Chuyện này cũng phải nhờ đến sư tổ của ta, khoảng hơn 60 năm trước ông ấy đã được giang hồ xưng tụng là Y Tôn,” Bình Nhất Chỉ khẽ vuốt râu cười.
“Y Tôn? Chỉ nghe tên cũng biết sư tổ của người danh vọng rất lớn,” Tình nhi gợi chuyện. Nàng cố tình hỏi để Bình Nhất Chỉ có những phút giây thư giãn, dạo gần đây ông ấy quá lao lực rồi.
“Chuyện dài lắm, thời ấy võ lâm có 3 vị tiền bối có danh vọng cực lớn, được gọi là Võ Lâm Tam Tôn, sư tổ của ta là một trong số đó,” Bình Nhất Chỉ tiếp lời. “Năm đó, ta cũng không rõ thời điểm nào, sư tổ của ta điều chế ra được một loại thần dược, có thể giúp bảo toàn thân thể toàn vẹn nếu đặt tại nơi giá lạnh. Sư tổ nói, nếu gặp được một căn bệnh nào đó không chữa được, người sẽ tạm đóng băng người đó lại, cho đến khi nào tìm ra được cách chữa mới thôi. Ông ấy là một kẻ cuồng y còn hơn cả ta”
“Sư tổ quả thật xứng đáng được gọi là Y Tôn,” Tình nhi than khẽ, thế giới quả thật nhiều nhân tài, “Lão gia, vậy thứ thuốc ấy được gọi là gì?”
“Ban đầu sư tổ gọi là 'Hàn băng thần thủy' vì sự thần kì của nó, nhưng sư thúc của ta, lúc đó chỉ mới có 12 tuổi liền khuyên sư tổ gọi là 'Hàn băng dược thủy', vì những gì con người làm ra mãi mãi cũng không nên gán cho chữ thần. Cuối cùng thứ thuốc này được sư tổ gọi là Hàn băng dược thủy,” Bình Nhất Chỉ nói.
“Vị sư thúc của lão gia quả thật khác thường,” Tình nhi nói.
“Tình nhi, sư thúc của ta là một đề tài cấm kỵ của võ lâm nhiều năm nay,” Bình Nhất Chỉ lại nói, “ở trước mặt người ngoài, đừng bao giờ tùy tiện nhắc đến”
“Tình nhi biết rồi,” nàng đáp.
“Để trả lời câu hỏi của ngươi,” Bình Nhất Chỉ tiếp lời, “năm xưa Đông Phương giáo chủ trúng phải một loại độc dược vô cùng bá đạo, bản thân ta tự nhắm không chữa trị nổi. Năm đó, ta đã cho nàng uống Hàn băng thần thủy của bổn môn trước khi đặt nàng xuống hồ băng để bảo toàn thân thể”
Bình Nhất Chỉ mới kể có 1 phần câu chuyện năm đó, ông ta đã lấy trái tim của Đông Phương Bất Bại đặt vào cơ thể của Nhậm Doanh Doanh và ngược lại, đưa trái tim của Nhậm Doanh Doanh vào cơ thể Đông Phương Bất Bại. Trái tim của ĐPBB vô cùng mạnh mẽ, đã giúp tẩy sạch chất độc Tam thi não thần đan trong người Doanh Doanh.
Riêng phần ĐPBB, khi nhận trái tim của Doanh Doanh cũng đã gián tiếp nhận lấy độc dược vào người. Năm đó, độc dược đã sắp đến ngày phát tác, Bình Nhất Chỉ cũng không kiềm chế nổi chất độc nên đành cho nàng uống Hàn băng dược thủy và chôn nàng xuống lòng hồ. Đã qua nhiều năm, chắc chắn trùng độc trong người nàng đã chết hết, nhưng để cứu tỉnh nàng trở lại thì ông ta không đủ sức.
“Lão gia, vậy Thái Ất thần châm này là để cứu tỉnh vị cô nương đó?” Tình nhi lại hỏi.
“Đúng vậy, sau khi đọc lại hết tất cả y thư của sư tổ, lão phu đã tìm được cách cứu tỉnh người đã uống Hàn băng dược thủy, tuy nhiên quả thật việc này ngoài tầm tay của lão phu,” ông ta nói.
“Tại sao vậy lão gia?” nàng hỏi.
“Để cứu tỉnh được vị cô nương đó cần phải hội đủ ba điều kiện,” ông ta húng hắng ho, “thứ nhất là phải biết thi triển Thái Ất thần châm. Loại châm pháp này đòi hỏi phải châm đủ vào 36 tử huyệt trong cơ thể con người, từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu cho đến huyệt Dũng tuyền ở gang bàn chân.”
“Điều kiện thứ hai là gì?” nàng hiếu kì
“Phải có tinh thần vững vàng và tốt nhất là không quen biết người bệnh,” ông ta nói.
“Tại sao phải không quen biết người bệnh?”
“Các huyệt đạo khi thi triển Thái Ất thần châm đều là tử huyệt, mỗi lần châm phải sâu đúng 5 phân, chỉ cần có 1 chút sơ sót đều có thể mất mạng. Do đó để làm được điều này đòi hỏi người thi triển phải có tinh thần cực kì vững vàng, thậm chí là nội lực thâm hậu vì hao tổn tinh thần rất lớn. Ngoài ra, ta hỏi ngươi, liệu khi ngươi thi triển châm cứu cho một người cực kỳ thân quen của ngươi, ngươi có thể giữ được sự bình tĩnh, chính xác hay không?” ông ta hỏi lại
“Đúng thật, nếu là người thân của tiểu nữ thì tiểu nữ cũng không tránh nổi một chút hồi hộp,” nàng đáp.
“Ta cũng như vậy, ta và Đông Phương giáo chủ giao tình thâm hậu, nếu thi triển thủ pháp sợ rằng cũng sẽ có sự căng thẳng mà dẫn đến sai sót, hơn nữa võ công của ta quá kém, sợ rằng không đủ khí lực. Việc này phải nhờ đến sư thúc của ta mới xong,” ông thở dài.
“Sư thúc của ngài liệu có đủ khí lực hay không?” nàng cười.
“Vị sư thúc này của ta kế thừa toàn bộ y bát của sư tổ, mà sư tổ của ta được gọi là Y Tôn không phải chỉ bởi y thuật của ông ta đâu,” Bình Nhất Chỉ cũng cười.
Tuy nhiên, có một điều bí mật về vị sư thúc này mà ông không hề đề cập đến.
“Vậy còn điều kiện thứ ba là gì?” Tình nhi lại hiếu kì.
“Sau khi thi triển Thái Ất thần châm, vì cơ thể người bệnh đã bị ngâm dưới âm hàn đã lâu, cần phải lập tức cho người đó ăn vào một vật thuộc loại chí dương để lưu thông máu huyết. Những năm gần đây lão phu đã vất vả tìm được 3 ngọn Thái Dương thảo, chính là loại thực vật chí dương như vậy. Chỉ riêng việc này đã mất của ta mấy năm ròng,” ông ta đáp.
“Xem ra việc hồi sinh vị Đông Phương cô nương kia không hề dễ dàng chút nào,” Tình nhi than thở.
“Chính vì vậy ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy có lỗi với Đông Phương giáo chủ,” lão bùi ngùi.
= = =
“Là Hàn băng dược thủy ư?” Dương Thế Anh nói với giọng run run, bao nhiêu kí ức cả tươi đẹp lẫn đáng sợ ùa về trong hắn. Mắt hắn hơi ươn ướt, hắn hít thở một hơi dài để xua đi hết những tư tưởng trong lòng.
Dương Thế Anh bế vị cô nương ấy lại gần đống lửa hơn, để lửa sưởi ấm thân thể đang giá lại của nàng. Sau hơn nửa giờ, cơ thể của nàng có cảm giác như đã mềm hơn ban nãy, hắn nhẹ nhàng lấy ra một cây kim châm, châm vào đầu ngón tay của nàng. Một giọt máu đó trào ra.
“Chính xác là Hàn băng dược thủy,” một lần nữa hắn lại thốt lên tên gọi này. Có thể giúp người đã chết từ lâu mà vẫn còn có dòng máu đó, trừ loại dược thủy này ra không còn thứ nào khác.
“Xem ra nàng cũng là một nhân vật giang hồ, hơn nữa chắc chắn rất nổi danh,” hắn nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Loại dược thủy quý giá này, sợ rằng không dễ gì được sử dụng trên cơ thể một người bình thường.
Hắn nhắm mắt, ngồi bên cạnh đống lửa và không nói một lời nào. Một lúc lâu sau, hắn thở hắt ra một hơi thật nặng nề.
“Thôi, gặp nhau đây xem như ta và nàng có duyên. Tận nhân lực, tri thiên mệnh”
Hắn đứng dậy, việc đầu tiên là đóng hết mọi cánh cửa của căn nhà, không cho một chút gió lạnh tràn vào, cũng ngăn không cho bất kì kẻ nào ở bên ngoài nhìn vào.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng cởi y phục của vị cô nương, hơ lên trên đống lửa. Nàng sẽ cần bộ y phục này sau khi xong việc. Hắn nhìn nàng không một chút tà niệm, đây chỉ là ánh mắt của một người đại phu nhìn bệnh nhân của mình. Điều này hắn đã được sư phụ trui rèn ngay từ khi mới 7 tuổi, bắt đầu học nghề y.
Hắn rút bên người ra một bộ kim châm cứu, hít một hơi dài để xua tan hết tạp niệm, sau đó cắm thanh ngân châm vào giữa đỉnh đầu nàng, chính xác là huyệt Bách Hội. Kim châm vào huyệt không nông, không sâu - vừa đúng 5 phân.
Sau đó hắn nhẹ nhàng châm cứu các huyệt còn lại trên cơ thể nàng, huyệt cuối cùng nằm ngay lòng bàn chân, là huyệt Dũng Tuyền. Nếu có Bình Nhất Chỉ ở đây, chắc hẳn ông ta sẽ vô cùng kinh ngạc, vì đây chính là phương pháp Thái Ất thần châm mà chính ông ta đang tra cứu.
Khi châm đủ 36 huyệt đạo, sắc mặt của Dương Thế Anh nhợt nhạt, mồ hơi đọng từng giọt lớn trên trán hắn. Quả thật thủ pháp châm cứu này là thủ pháp đoạt mạng người thi triển, cơ thể hắn gần như rã rời. Đây hoàn toàn giống với phương châm cứu 1 người, giết 1 người của Bình Nhất Chỉ. Kẻ làm đại phu đặt cược tính mạng để cứu người bệnh.
Sau khi thi triển xong châm pháp, hắn nhẹ nhàng rút châm, lấy quần áo đã khô mặc lại cho nàng. Hắn đặt 1 tay lên mạch môn của nàng, vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa chú ý theo dõi.
Sau khoảng thời gian một tách trà, hắn bắt đầu thấy mạch của nàng đập, cô gái này đã chính thức hồi sinh. Tuy nhiên, mạch đập này vô cùng yếu ớt, rời rạc.
“Ở nơi hoang vu, lạnh lẽo này biết tìm đâu ra Thái Dương thảo,” hắn lầm bầm, “nhưng khi đã vớt nàng lên bờ, tuyệt đối không thể không cứu, nếu không thân xác của nàng sẽ bị phân hủy ngay”
Hắn đi nhiều bước xung quanh căn nhà chật hẹp, cuối cùng nhìn xuống cổ tay mình.
“Huyết nhãn hắc xà, huyết nhãn hắc xà, nếu năm xưa ngươi không cắn lão tử một nhát, lão tử cũng không đem ngươi hấp sả thì hôm nay cũng khó lòng cứu được vị cô nương này. Xem ra, mọi thứ quả thật đều đã được ông trời sắp đặt, chúng ta thật có duyên”
Huyến nhãn hắc xà mà hắn nhắc đến cũng là một loại độc xà có tính chất chí dương, năm xưa hắn bị cắn trúng, sau đó lại ăn thịt loại độc xà này nên bản thân máu của hắn cũng có thuộc tính chí dương.
Hắn lấy ra một chum rượu, trút đầy 2/3 chén. Sau đó khẽ nhăn mặt, rạch một đường trên cánh tay và nhỏ vào chén. Cầm chén rượu hòa lẫn với máu, hắn nhẹ nhàng đến phía sau, nâng nàng dậy và cho nàng uống.
“Xin lỗi cô nương, ta cũng không còn cách nào khác mới phải dùng hạ sách này. Chuyện này trên trời chỉ có ta biết, sẽ không có kẻ thứ hai,” hắn nhẹ nhàng lấy khăn lau miệng cho nàng và nhẹ nhàng đặt xuống.
Xong việc, hắn băng bó vết thương và ngồi bên cạnh đống lửa dưỡng sức. Việc ngày hôm nay khiến hắn vừa hao tốn thể lực, vừa mất máu nên cơ thể gần như kiệt quệ.
Trời gần về sáng, hắn nghe thấy tiếng vị cô nương ấy trở mình, hắn mở mắt nhìn nàng, nàng cũng nheo mắt nhìn hắn, có lẽ mắt của nàng vẫn chưa quen lại được với ánh sáng. Nàng còn rất yếu, không nhấc mình lên được mà chỉ khẽ quay đầu nhìn hắn.
“Đây là đâu?” đó là câu đầu tiên nàng hỏi hắn vào lần gặp đầu tiên của hai người.
“Đây là nhân gian,” hắn trả lời.
Vị cô nương kia vẫn nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ gì - có lẽ ngạc nhiên vì câu trả lời không giống ai của hắn, một lúc sau nàng mới cất giọng nhẹ nhàng nói, “Nhân gian thật là tốt”
“Phải, ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng thật ra..., ngoài nhân gian ta chưa từng đi nơi nào khác,” hắn lại đáp.
“Ngươi tên gì?” nàng hỏi. Giọng nàng nghe thật dịu dàng, dù nàng không cố ý tỏ ra như vậy.
“Dương Thế Anh, còn cô nương?” hắn hỏi nàng.
Nàng im lặng, mãi không trả lời. Hắn đoán nàng không muốn nói thật, lại cũng không muốn lừa hắn.
“Tên gọi … thật ra chỉ là một cái tên dùng để gọi,” hắn nói với nàng.
Nếu có kẻ nào ở đây, nghe những lời hắn nói với nàng từ đầu đến giờ, chắc hẳn sẽ nghĩ hắn là một kẻ điên. Nhưng hình như nàng không nghĩ như vậy.
“Ta tên Đổng Bá Phương”
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
0 nhận xét :