|
TAC | 16:58 |
Chương 5: Tương kiến
Hắc Mộc Nhai, trong một gian phòng lớn …
Hắc Mộc Nhai, trong một gian phòng lớn …
Hướng Vấn Thiên ngồi trầm tư, nhìn vào bức thư trước mặt, bốn chữ “Đông Phương Bất Bại” tuy chỉ nằm yên trên giấy nhưng lại như có một sức ép vô hình khiến y khó thở. Hướng Vấn Thiên vẫn còn nhớ như in sự bá đạo của người này, kẻ đã chèn ép và soán ngôi Nhậm Ngã Hành. Y cũng còn nhớ như in ngày ấy, tổng cộng 4 người bọn hắn và Lệnh Hồ Xung liên thủ nhưng vẫn không đối phó nổi người này.
“Người đâu?” giọng của Hướng Vấn Thiên đanh lại, quát gọi thuộc hạ.
“Giáo chủ, có ti chức,” một gã tuổi độ tam tuần bước vào ôm quyền nói.
“Vi trưởng lão, bổn tọa có việc cực kỳ hệ trọng giao cho ngươi làm, chỉ được thành công - nhất quyết không được thất bại,” Hướng Vấn Thiên nói với y. Người này là trưởng lão mới được bổ nhiệm những năm gần đây, nham hiểm nhưng có thực lực.
“Thuộc hạ sẽ không làm giáo chủ thất vọng,” y nói.
“Ta vừa nhận được tin báo, có một kẻ thù của bổn giáo vừa xuất hiện. Người này thủ đoạn tàn độc, có thể uy hiếp đến sự tồn vong của bổn giáo, nhưng y đang bị trọng thương ...”
= = =
Đông Phương Bạch đang ngồi một mình thanh tĩnh trong cánh rừng phía chân núi Hằng Sơn. Nói nàng thanh tĩnh và thật sự trong nàng hiện tại chỉ có cảm giác cô đơn và trống vắng, từ sau khi tỉnh lại thật sự nàng cũng không xác định được bản thân mình muốn làm gì. Sống lại sau một giấc ngủ dài, mọi thù hận và tham vọng cũng đã bị vùi chôn cùng nàng dưới hồ băng sâu thẳm.
Nàng đã gặp lại Nghi Lâm, nhưng nàng và Nghi Lâm như sống ở 2 thế giới khác nhau, một bên là một tiểu ni cô ngây thơ, một là một kẻ bị cả giang hồ gán cho cái mác giáo chủ ma giáo. Nàng không thể đưa em gái đi cùng, nhất là trong hoàn cảnh nàng không còn đủ năng lực để bảo vệ cho em gái.
Nàng khẽ nhìn vầng trăng, trăng đêm nay cũng thật tròn khiến nàng nhớ lại một buổi đêm rất lâu về trước nàng và hắn cùng nhau uống rượu đàm đạo dưới trăng. Người thanh niên duy nhất nàng từng đem lòng quan tâm hiện giờ cũng đã có vợ, có con và không còn quan tâm đến nàng - nói đúng hơn là hắn chưa từng quan tâm đến nàng. Nàng khẽ cười buồn, xem ra việc trước mắt phải tìm cách khôi phục lại võ công, thế giới này chỉ thuộc về kẻ mạnh. Có lẽ, một ngày nào đó nàng sẽ dẫn Nghi Lâm đến một nơi thật thanh bình, nàng sẽ chăm sóc, bảo vệ cho em gái suốt đời. Hiện giờ, đó là mục tiêu sống của nàng.
Đông Phương Bạch nhăn trán, làm thế nào để có thể khôi phục được võ công? Những ngày gần đây nàng đã tự kiểm tra cơ thể mình, nội lực của nàng vẫn còn nguyên vẹn như xưa, điểm bất ổn duy nhất chỉ là trái tim nàng - nó quá yếu ớt. Nàng chỉ có thể sử dụng được tối đa 2,3 phần nội lực của nàng, nếu sử dụng nhiều hơn sẽ cảm thấy nhói đau ở tim, cơn đau hầu như không thể nào chịu đựng nổi.
“Có lẽ phải đi tìm Bình Nhất Chỉ,” nàng nói khẽ, “e rằng trên thế gian này chỉ có ông ta mới biết phải làm thế nào để giúp ta khôi phục như xưa”
Đã quyết định phải làm gì, nàng dựa người vào một gốc cây và chìm vào giấc ngủ. Ngày mai nàng sẽ lên đường lên phía Bắc, nơi ẩn cư của Bình Nhất Chỉ năm xưa để tìm lão.
= = =
Sáng sớm, trong một khách điếm, Đông Phương Bạch đang dùng điểm tâm, nàng vẫn dùng mũ rộng vành che toàn bộ gương mặt.
Không khí đang yên tĩnh, có một nhóm lục lâm thảo khấu bước vào, ngồi tại chiếc bàn trống bên cạnh và chăm chăm nhìn nàng. Nàng cảm nhận được ánh mắt bọn chúng nhìn nàng không có thiện ý.
“Vị cô nương này, tại sao phải che mặt,” một tên lên tiếng, “một là chim sa cá lặn, hai là xấu ma chê quỷ hơn, hãy bỏ mạng che mặt cho bọn ta xem”, hắn cười thô bỉ và nói cùng nàng.
“Ta và các ngươi nước sông không phạm nước giếng, tốt nhất các ngươi đừng trêu chọc ta,” nàng cất giọng lạnh như băng.
“Nghe giọng nói thì êm tai lắm,” tên đó lại cười, “để ta xem mặt mũi của nàng có được như giọng nói hay không”
Hắn vừa nói vừa xuất thủ rất nhanh, mục đích nhằm lật chiếc mũ trên đầu nàng xuống.
“Một tên thảo khấu bình thường tại sao có thân thủ nhanh như vậy,” ý nghĩ này khẽ lướt qua đầu nàng và nàng lập tức xuất thủ. Nàng vung chưởng đánh vào tay hắn, kẻ này cũng biến chiêu đối chưởng với nàng.
Nàng vẫn lặng lẽ ngồi yên nhưng tên kia thì loạng choạng lùi lại 2 bước sau đó mới đứng vững được. Nàng khẽ cau mày, mặc dù nàng không thể phát huy hết nội lực nhưng chưởng vừa rồi nàng đã dùng đến 3 phần công lực, những kẻ tiểu tốt trên giang hồ chắc chắn không thể hoàn thủ như vậy. Mỗi một tên trong bọn này sợ rằng đều không dưới Điền Bá Quang năm xưa, mà Điền Bá Quang đâu phải dạng tiểu tốt trên giang hồ.
Cả sau tên ngay lập tức tỏa ra, bao vây lấy nàng vào giữa. Hầu hết các thực khách trong quán đều hoàng loạn bỏ chạy.
“Các ngươi là ai? Tại sao phải giả dạng sơn tặc nơi này?” nàng lên tiếng hỏi.
“Hừ, quả là một vị cô nương hung dữ, huynh đệ ta chỉ muốn xem mặt ngươi mà ngươi lại muốn lấy mạng y,” một tên khác đánh lạc hướng, “các huynh đệ, cùng xông lên”
Cả 6 tên bất chấp quy củ giang hồ, vung đao tấn công nàng. Nàng khẽ rút ra một ngọn kim khâu từ trong người, vung lên tiếp lấy đao phong của bọn chúng. Kim và đao chạm nhau, nàng cũng khẽ cảm thấy tê rần trên ngón tay.
Năm xưa, khi công lực của nàng còn nguyên vẹn, việc dùng chiếc kim khâu nhỏ bé tiếp chiêu với cao thủ nhất lưu như Lệnh Hồ Xung cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, hiện tại công lực của nàng kém xa lúc trước, với nguyên lý đòn bẩy, khi chiếc kim mỏng manh tiếp xúc trực diện với đao phong, bản thân nàng cũng cảm thấy có đôi chút khó khăn. Tuy rằng nói vậy cũng phải công nhận công lực của những kẻ vây công nàng hôm nay tuyệt không kém cỏi chút nào.
Nàng quyết định không trực tiếp giao phong với bọn người này, nàng sẽ tận dụng tâm pháp quỷ dị và tốc độ để kết liễu bọn chúng. Nàng di chuyển nhanh hơn, bất ngờ đâm kim vào tử huyêt của một tên và ngay lập tức lao ra.
“Lục đệ,” cả bọn căm hơn thét lên khi có một tên ngã xuống và càng tấn công nàng hung bạo hơn.
Do có một kẻ đã ngã xuống, bọn chúng cẩn thận bọc lót cho nhau rất nhiều nên nàng không dễ đắc thủ như trước. Nàng khẽ thở dài một hơi đầy cảm thán, bọn người này nếu là gặp nàng trước kia, chỉ sợ chỉ 2 chiêu là cả bọn đã phải gục ngã dưới đất.
Đúng là thời thế thay đổi, “hổ lạc đồng bằng bị chó khinh”.
Nàng cắn chặt răn, quyết định mạo hiểm. Nàng lột chiếc mũ trên đầu, ném về phía 2 tên gần đó, nhân lúc bọn chúng bất ngờ và bị che mắt liền ném hai ngọn kim khâu vào giữa trán, kết liệu hai tên xấu số này. Tuy nhiên, lúc này ba luồng kình phong cũng vừa ập đến, nàng chỉ có thể gạt được hai, luồng kình phong cuối cùng chắc hẳn sẽ chém vào vai trái, khiến nàng bị trọng thương mất.
“Keng!” một luồng kiếm phong bất ngờ xuất ra, đỡ thay cho nàng nhát đao cuối cùng.
Cả hai phía bất ngờ lui ra, nhìn xem kẻ can thiệp là ai.
Người vừa xuất thủ là một thanh niên mặt mũi thanh tú, toàn thân y phục trắng toát hiện lên vẻ thanh cao, không nhuốm bụi trần.
“Các người cả đám nam nhi mà vây công một cô gái, không thấy xấu hổ hay sao?” người thanh niên cất giọng.
“Nếu ngươi muốn sống thì đừng can dự vào,” đám sơn tặc gầm gừ với y, tuy nhiên bọn chúng không vội vàng xuất thủ. Nhát kiếm vừa rồi chứng tỏ chàng thanh niên này không phải người bình thường.
Chàng thanh niên lúc này mới thoáng nhìn qua gương mặt nàng, do chiếc mạng che mặt của nàng đã được gỡ ra. Nét đẹp của nàng khiến y không nói nên lời, không kiềm chế được bản thân mà chỉ biết chôn chân đứng nhìn.
Bọn người kia cũng đều là võ lâm cao thủ, phút hớ hênh của kẻ thù như vậy làm sao có thể bỏ qua. Ba tên còn lại ngay lập tức vung kiếm tấn công hai người.
“Cẩn thận,” nàng la lên và phóng ra một ngọn kim thêu chống trả.
Người thanh niên cũng bừng tỉnh, vung kiếm lên gạt 2 luồng đao phong đang đánh tới, nhẹ nhàng xoay vòng khiến ngọn đao đi chệch hướng. Nhân lúc hai đối thủ đang mất đà vị đòn tấn công bị gạt đi, chàng thanh niên xuất thủ đâm trọng thương một tên.
“Thái cực kiếm,” một tên hốt hoảng kêu lên.
Hai tên còn lại ôm kẻ đồng bọn bị trọng thương, giọng rít lên, “Người lạ mặt, hãy mau báo danh”
“Tại hạ Võ Đang Lý Hàn Triết”
“Võ Đang Ngọc Công Tử,” bọn chúng kêu lên đầy cảnh giác. Danh tiếng của người này những năm gần đây rất lớn, kiếm thuật tuyệt đối không dưới Xung Hư đạo chưởng.
“Còn các ngươi là ai? Tại sao lại giả danh bọn thảo khấu nơi này tập kích ta?” nàng lên tiếng hỏi, cái tên Ngọc Công Tử tuy vang dội trên giang hồ mấy năm gần đây nhưng cũng chưa xứng đáng để ĐPBB cảm thấy ngạc nhiên.
Khẽ gầm gừ nhìn 2 người nàng, một tên phất tay, “Là nhìn nhầm người. Chúng ta đi, chuyện hôm nay xem như huynh đệ chúng ta có lỗi”. Nói đoạn cả ba tên dìu nhau định bỏ đi.
“Chỉ một tiếng nhầm người là bỏ đi sao, đâu đơn giản như vậy,” nàng quyết tâm phải giữ bọn này lại, lúc này nàng chưa hoàn toàn hồi phục, cần phải tra rõ đầu đuôi để phòng hậu hoạn.
Hai tên còn khỏe mạnh bất ngờ quay người vung đao tấn công nàng, đích nhắm là hai đại huyệt hai bên ngực trái và phải - nơi vô cùng trọng yếu - của nàng. Nàng tuy chưa hồi phục võ công nhưng kiếm pháp thì hoàn toàn không suy giảm, từ nãy giờ giao thủ nàng đã nắm bắt được đường lối xuất thủ của chúng nên đã có sẵn đối sách trong đầu.
Nàng búng nhẹ 2 mũi kim vào giữa trán của 2 gã, đồng thời nghiêng vai khiến mũi đao của cả hai nhẹ nhàng sượt qua người nàng. Hai gã sát thủ gục ngã xuống ngay dưới chân nàng và không bao giờ có cơ hội tỉnh dậy nữa.
Tên còn lại đang bị trọng thương, hắn đảo mắt nhìn nàng rồi nhìn sang Lý Hàn Triết. Hắn biết ngày hôm nay không thể nào thoát được khỏi hai người bèn cắn nán thuốc độc giấu sẵn trong răng tự sát. Như vậy bọn người này là sát thủ chuyên nghiệp, không ngần ngại tự sát khi nhiệm vụ thất bại. Nàng nghi vấn, không biết tại sao bọn người này lại đến tìm nàng.
Khẽ quay người, nàng thấy Lý Hàn Triết đang cau mặt nhìn nàng, nàng lên tiếng, “Sao, có phải ngươi cảm thấy ta ra tay quá ác độc?”
Nàng vốn luôn có ác cảm với lũ người tự xưng là danh môn chính phái, chỉ biết trách người khác tàn độc nhưng hoàn toàn không biết đặt mình vào hoàn cảnh của họ để suy nghĩ.
“Cũng không hẳn, lũ người này vô duyên vô cớ tìm cô nương để ám toán. Nếu là ta, sợ rằng ta cũng sẽ làm như vậy. Nhân tại giang hồ, thân bất do kỉ,” hắn khẽ thở dài.
Nàng thoáng ngạc nhiên rồi nét mặt cũng giãn ra, người này cũng chưa đến nỗi quá bảo thủ và cố chấp như lũ người chính phái khác.
“Dù sao cũng cảm ơn ngươi đã xuất thủ tương trợ,” nàng nói nhẹ.
“Không có gì, ta vốn cũng đã ngồi trong quán từ trước, chỉ là thấy chuyện bất bình nên ra tay,” Lý Hàn Triết đáp lời.
Hắn vừa trả lời vừa ngắm nàng cúi nhặt chiếc mũ có mạng che mặt, trong lòng hắn cảm thấy có chút gì đó tiếc nuối khi thấy nàng đội lại chiếc mũ, che đi dung mạo thiên kiều bá mỵ của mình. Một cảm giác mà chính bản thân hắn cũng không lý giải nổi.
“Ta cần phải đi, nếu sau này có dịp sẽ gặp lại. Cáo từ,” nàng nói rồi quay mặt bước đi.
Lý Hàn Triết nhìn theo bóng lưng nàng, dáng người nàng nhỏ nhắn, hắn như cảm thấy được nàng có tâm sự. Nhìn nàng sao hắn có cảm giác người con gái này mang theo một nỗi cô đơn và một nỗi buồn rất lớn, sự lạnh lùng của nàng chỉ nhằm mục đích che đậy đi sự trống trải trong nàng.
Ngập ngừng giây lát, hắn vội tiến bước chạy theo bóng nàng đang dần khuất.
= = =
Ở một góc khuất, có một hán tử vẫn lặng lẽ theo dõi diễn biến từ ban đầu. Hắn lẳng lặng viết một bức thư, buộc vào chân bồ câu và thả đi.
“Giáo chủ,
Nhóm sát thủ đầu tiên của chúng ta đã thất bại. Đúng như tin giáo chủ nhận được, kẻ địch này hình như đang bị nội thương, có cảm giác như cô ta không thể phát huy hết thân thủ của mình.
Tuy nhiên, trùng hợp thay Võ Đang Lý Hàn Triết đang lên đường cùng cô ta. Kẻ này tuy trẻ tuổi nhưng võ công thuộc hàng độc bá võ lâm, chúng ta cũng không tiện ra mặt xích mích với phái Võ Đang. Theo thiển ý của thuộc hạ, chúng ta cứ tiếp tục theo dõi, khi nào họ tách ra sẽ ra tay đối phó.
Mong giáo chủ chỉ đạo tiếp theo phải làm gì”
= = =
“Cô nương, tại hạ là Lý Hàn Triết, không biết có thể mạo muội hỏi quý tính của cô nương?” hắn đuổi theo phía sau nàng, cất giọng hỏi.
“Ngươi chạy theo ta mục đích chỉ như vậy?” nàng hờ hững hỏi.
“Chúng ta cũng xem như có duyên gặp nhau, nếu không biết tên nhau thì thật là thiếu sót,” hắn cười, cũng có phần xấu hổ vì mặt dày chạy theo sau nàng.
“Đổng Bá Phương,” nàng đáp không lạnh cũng không nóng.
Nàng vẫn tiếp tục bước đi, không lên tiếng nói chuyện với hắn cũng không quản chuyện hắn đang lẽo đẽo theo mình.
Đi theo sau được một đoạn, Lý Hàn Triết buộc phải lên tiếng trước, “Cô nương đang định đi đâu?”
Hắn đã thua trong trò chơi giữ im lặng, hắn không thể so độ lạnh lùng với cô gái này. Đây là một việc lạ, vì trước giờ phụ nữ vẫn luôn được xem là mau chuyện hơn đàn ông, hơn nữa bản thân hắn ngày thường cũng thuộc mẫu người vô cùng lạnh lùng với người lạ - một phần do xuất thân và gia cảnh của hắn. Thế nhưng, không hiểu tại sao hôm nay Võ Đang Ngọc Công Tử như hắn lại cảm thấy khó giữ bình tĩnh được trước cô gái mới gặp này.
“Ta đi về phía Bắc,” nàng đáp lời rồi lại tiếp tục cất bước và tiếp tục giữ im lặng.
Lý Hàn Triết bắt đầu cảm thấy bối rối, hắn không biết nói gì để phá vỡ sự im lặng này. Nàng không lên tiếng hỏi tại sao hắn đi theo nàng, nàng cũng không cấm hắn đi theo, như vậy là nàng không có ý bài xích hắn? Hắn cảm thấy như muốn phát điên khi đứng trước cô gái này.
“Ta hiện không có việc gì làm,” hắn không biết phải diễn đạt thế nào, “ta có thể cùng đồng hành với cô nương hay không?”
Hắn cảm thấy lý do của mình đưa ra thật ngu ngốc, nếu dùng những lời này để theo đuổi một cô gái hẳn thể nào cũng thất bại.
Nàng dừng chân, quay lại nhìn hắn, “Cũng được, nhưng … đừng nói quá nhiều”
Rồi nàng lại tiếp tục cất bước, để lại Lý Hàn Triết với nụ cười khổ sau lưng. Khoảnh khắc vừa rồi khi nàng nhìn hắn, đôi mắt của nàng như đưa hắn trở lại một buổi đêm 18 năm trước.
“Mẫu thân, tại sao phụ thân không đến thăm chúng ta?”
“Triết nhi,” mẫu thân ngồi xuống, dịu dàng đặt tay lên bờ vai và nhìn vào mắt hắn, “phụ thân bận lắm. Cả đời này con phải nhớ, chỉ có mẫu tử chúng ta nương tựa vào nhau mà thôi”
Ít lâu sau, mẫu thân của hắn qua đời, hắn tưởng rằng ánh mắt vừa chứa đựng nỗi buồn, tình yêu lẫn cả sự oán trách số phận như vậy cả đời này hắn không thể nào gặp lại nữa, ít nhất là cho đến ngày hôm nay.
Hắn đã hiểu vì sao hắn cảm nhận được nội tâm của cô gái này, khẽ hít một hơi dài, hắn tăng tốc đuổi theo bóng nàng.
= = =
Hằng Sơn …
“Điền huynh, cạn ly, đã lâu chúng ta không có dịp đối ẩm cùng nhau,” Lệnh Hồ Xung nâng chén trước mặt.
“Cạn,” Điền Bá Quang cũng nâng chén, uống cạn 1 hơi và thở ra một hơi đầy cảm khái.
“Phụ thân, phụ thân ...” tiếng trẻ con vang lên. Một bé gái đang yêu từ phía trong bước ra vừa gọi vừa hướng tới Lệnh Hồ Xung.
“Yến Thu, lại đây với phụ thân,” vừa ôm hài tử vào lòng Lệnh Hồ Xung vừa cất tiếng hỏi, “mẫu thân của con đâu?”
“Nhậm tiểu thư cảm thấy không khỏe nên nhờ muội trông giúp tiểu Yến Thu,” giọng Nghi Lâm cất lên từ phía sau cô bé.
Lệnh Hồ Xung khẽ thở dài, sức khỏe của Doanh Doanh kể từ sau ngày thành thân vẫn như vậy khiến hắn lo lắng không yên.
“Cha ơi,” cô bé lại lên tiếng, “bất bại nghĩa là gì?”
“Là không bao giờ chịu thất bại,” Lệnh Hồ Xung thuận miệng trả lời cho con gái mà lòng không suy nghĩ nhiều.
“Như vậy có giống như cha không?”
“Không đâu, phụ thân của con còn kém xa như vậy,” Lệnh Hồ Xung xoa đầu con gái và cười, nhưng rồi hắn thắc mắc, “Thu nhi, tại sao con lại hỏi như vậy?”
“Con nghe mẹ nói đó, từ chiều đến giờ mẹ cứ lẩm nhẩm nào là Đông Phương Bất Bại, mà con biết đông phương là gì rồi,” cô bé líu lo.
Lạnh Hồ Xung cảm thấy như có luồng điện chạy qua người, chén rượu trên tay ĐBQ thì run run, Nghi Lâm cũng bàng hoàng lấy tay che miệng, nét mặt đầy vẻ bàng hoàng nhìn ĐBQ.
Nhìn thấy biểu hiện của hai người như vậy, hắn liền hỏi, “Điền huynh, Nghi Lâm, đã xảy ra chuyện gì? Hai người có gì giấu ta hay không?”
Lệnh Hồ Xung tuy có đôi lúc hồ đồ nhưng hắn tuyệt đối không phải là kẻ ngu.
“Nghi Lâm, có phải tỉ tỉ của muội đã trở lại?” hắn hỏi nàng.
“Nào … có, không … không phải đâu,” Nghi Lâm quả thật không quen nói dối.
“Điền huynh, chúng ta có phải là bằng hữu hay không?” hắn lại quay sang nhìn ĐBQ.
ĐBQ thở dài nặng nề, “Phải, cô nương ấy đích thực đã xuất hiện”
“Bây giờ cô ta đang ở đâu?” Lệnh Hồ Xung hỏi.
“Tỉ tỉ đã xuống núi,” Nghi Lâm nói.
Lệnh Hồ Xung đặt bé Yến Thu xuống đất, nét mặt khó xử, “Cô nương ấy đi theo hướng nào?”
“Muội không biết, nhưng huynh định làm gì?” Nghi Lâm hỏi.
Nghe xong câu hỏi, Lệnh Hồ Xung lại ngồi xuống, thừ người. Phải, hiện giờ hắn đã có vợ con, nhưng sao nghe thấy tin tức của nàng hắn lại cảm thấy bối rối? Gặp được nàng hắn sẽ làm gì?
“Cô ta có lại muốn xưng bá giang hồ hay không?”
Hắn bỗng đưa ra một lý do không thật lòng, dối trá, ngụy quân tử và vô cùng hèn nhát để đi tìm nàng.
Ngay cả ĐBQ cũng thoáng lộ ra vẻ thất vọng trên mặt.
“Lệnh Hồ huynh đệ, có điều này ta muốn nói,” ĐBQ lựa lời, “ta chỉ là người bên ngoài, đúng ra không nên lên tiếng. Nhưng ta nhận thấy, dù Đông Phương giáo chủ có đắc tội với hết thảy người trong thiên hạ, cô ta chưa từng bao giờ làm điều gì có lỗi với huynh”
Lệnh Hồ Xung ngồi yên, hắn cũng không biết nói gì, vì đó là sự thật.
“Tỉ tỉ của muội đang bị thương,” Nghi Lâm nói rất nhỏ, nàng thật sự lo cho tỉ tỉ của mình.
Nghe được điều này, Lệnh Hồ Xung bỗng bật dậy, bước nhanh xuống núi.
“Huynh đi đâu?” Nghi Lâm hỏi.
“Đi tìm tỉ tỉ của muội,” hắn đáp.
“Huynh không nói cho Nhậm tiểu thư à?” nàng hỏi.
“Doanh Doanh đang mệt, ta không muốn làm phiền muội ấy. Muội hãy bảo ta có việc quan trọng, cần phải đi gấp. Khi nào trở về ta sẽ giải thích cho muội ấy,” hắn nói và bỏ chạy xuống chân núi như đang trốn chạy.
Nghi Lâm ôm bé Yến Thu, cô bé cũng đang nhìn theo bóng cha mình chạy thật nhanh trong đêm.
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
lời văn khá mượt
Trả lờiXóa