ePlay - Game hay App tốt
MXH EPlay là nơi chia sẻ app, game dành riêng cho hđh Android. Bạn sẽ nhận được những đánh giá về app bạn muốn tải.

TAC | 20:39 |
Chương 7: Nội thương

“Cô nương đi đường xa về, hãy vào trong nghỉ ngơi đi,” Dương Thế Anh mỉm cười với nàng, “ta lên núi tìm ít thú rừng về, buổi trưa sẽ làm tiệc mời cô”

Nói đoạn, hắn vào trong sửa soạn một ít đồ dùng, dặn dò bọn trẻ ở chơi cùng nàng và hướng lên núi. Nàng khẽ nhìn theo dáng cao gầy lầm lũi của hắn, con người này vẫn như ngày nào, luôn lặng lẽ và trầm mặc. Nàng có cảm giác hắn có chuyện gì luôn giấu trong lòng, tâm sự của hắn có lẽ cũng không ít hơn nàng.

Lũ trẻ tíu tít hỏi han nàng về chuyện bên ngoài, không cho nàng có thời gian để suy nghĩ miên man. Đến buổi trưa, lũ trẻ phần vì mệt, phần vì đói nên mới buông tha nàng trở về nhà của chúng. Dương Thế Anh vẫn chưa trở về, nàng khẽ mỉm cười, có lẽ việc săn bắn cũng không thuận lợi lắm.

Nàng đứng lên, định đi vào nhà trong để nghỉ ngơi. Đúng lúc này, có ba kẻ lạ mặt bước vào khoảng sân trước mặt và đang định tiến vào bên trong nhà. Nàng cảm nhận được sát khí phát ra từ những người nọ, thứ sát khí này khi còn làm giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo nàng vẫn luôn cảm nhận được từ thuộc hạ của nàng.

“Đổng Bá Phương?”

“Phải,” nàng trả lời. Xem ra bọn người này đã theo dõi nàng từ rất lâu, tên gọi hiện tại của nàng bọn chúng cũng nắm được, như vậy nàng cũng không cần che giấu.

“Giết,” một tên rít nhẹ lạnh lùng, ra lệnh cho hai tên đồng bọn. Bọn chúng không muốn phí lời, dài dòng vô ích.

Cả ba vung kiếm, xông lên tấn công nàng. Đường kiếm của bọn này rất hung hiểm, nhất chiêu nhất thức đều muốn dồn nàng vào tuyệt địa. Đường lối kiếm pháp của bọn chúng có vài nét quen thuộc với nàng, hình như đây là kiếm pháp của nhóm Thất Tinh sát thủ của thần giáo nhưng đã được cải biên lại.

Nhóm người này quả thật có võ công cao hơn các nhóm khác đã từng được cử đi tấn công nàng, xem ra có một thế lực nào đó quyết dồn nàng vào chỗ chết, nàng chưa chết bọn chúng quyết sẽ không dừng tay. Võ công của nàng chưa hồi phục được 3 thành nên chống đỡ rất vất vả, nàng hầu như chỉ có thể thủ chứ không thể phản công được bọn chúng.

Nàng quyết định liều lĩnh, vừa đánh vừa lui vào trong nhà để tận dụng không gian chật hẹp. Vì ngôi nhà khá nhỏ, cùng lúc chỉ có hai tên có khả năng tiến vào để truy bắt nàng, tên còn lại bọc hậu bên ngoài, đề phòng nàng chạy trốn. Giảm được một đối thủ, nàng đẩy nhanh tốc độ di chuyển linh hoạt khiến hai đối thủ lúng túng. Nàng nhanh tay đâm được vào gáy của một tên, kết liễu gọn ghẽ đối thủ và nhân lúc kẻ còn lại lúng túng, nàng cũng tặng cho hắn một kim vào ngực. 

Tuy nhiên, trong lúc giao thủ, nàng sơ ý tiến gần về phía cửa sổ nên cũng bị tên thứ ba âm thầm chờ đợi ở bên ngoài đâm lén một kiếm vào vai phái, máu tuôn ra đỏ thắm một vùng áo nàng. Xem ra kẻ này là kẻ đáng sợ nhất, hắn đã kỳ công chờ đợi, chỉ cần nàng sơ hở thì ngay lập tức xuất ám chiêu.

Nàng nén đau bước ra sân, đối mặt với kẻ thù cuối cùng. Hôm nay giữa nàng và hắn chắc chắn chỉ có một người có thể rời khỏi nơi này. Vì bị mất máu nên nàng cảm thấy lạnh, đầu óc nàng cũng hơi quay cuồng, có lẽ hôm nay nàng khó qua khỏi đại nạn này.

Kẻ lạ mặt vung kiếm tấn công nàng trước, hắn nhân lúc nàng bị thương quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ. Qua vài chiêu, nàng dần vào thế bị động vì tay chân của nàng không còn linh hoạt như trước nữa. Đến chiêu thứ 10, hắn đã hoàn toàn áp chế được nàng và vung kiếm, đâm vào vùng cổ dự định kết thúc trận đấu.

Lúc này, một tiếng “vút” rất mạnh vang lên, một mũi tên rất nhanh và dứt khoát bắn thẳng vào mũi kiếm của hắn. Mũi kiếm của hắn bị hất ra, tên sát thủ thoáng bối rối, nhân cơ hội này nàng dồn hết sức lực còn lại, phóng một mũi kim vào giữa trán, kết liễu kẻ thù.

“Đông Phương cô nương, bọn chúng là ai?” Dương Thế Anh tiến đến, mũi tên vừa rồi là do hắn bắn ra cứu mạng nàng. Hắn vội vàng băng bó vết thương cho nàng và hỏi thăm tình hình.

“Thật tình ta cũng không biết bọn chúng là ai,” nàng trả lời, “bọn chúng đã truy sát ta được mấy hôm rồi”

Hắn khẽ thở dài, xem ra đây là chuyện ân oán cá nhân của nàng từ trước, hắn cũng không tiện hỏi quá sâu. Hắn tỉ mỉ dùng dao cắt vai áo của nàng, vết thương khá sâu khiến hắn khẽ cau mặt. 

“Mũi tên vừa rồi là do huynh bắn ra?” nàng nhìn nét mặt đăm chiêu của hắn, khẽ mở miệng nói chuyện cho hắn biết nàng không sao.

Tuy gắng gượng như vậy nhưng nét mặt nhợt nhạt vì mất máu của nàng làm sao qua mắt được một lang y như hắn.

“Phải, ta vừa lúc đi về, thấy hắn tấn công cô nương nên đành liều mình ra tay tương trợ,” hắn vừa nói vừa rắc thuốc vào vết thương.

“Không ngờ một lang trung như huynh lại bắn cung tốt như vậy,” nàng cũng hơi tò mò về hắn.

“Ta từ nhỏ đã được sư phụ truyền cho nghề y và săn bắt thú rừng,” hắn đáp, “lang y thường phải lên núi hái thuốc, nếu không có khả năng tự vệ thì không sinh tồn được”

Hắn lấy ra vài viên thuốc trị nội thương và bổ dược cho nàng uống, nhân tiện hỏi nàng, “Cô nương nói những kẻ này đã truy sát cô nhiều ngày nay”

“Thật sự là như vậy,” nàng khẽ thở dài, “ta cứ nghĩ rằng chúng đã bỏ cuộc, nhưng thật ra ta đã nhầm”

“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này,” Dương Thế Anh quyết định, “nhóm này thất bại, ta e rằng sẽ có nhóm khác tìm đến. Nơi này không an toàn nữa”

Nàng nhìn hắn khẽ áy náy, “Xin lỗi huynh, ta đã làm huynh bị liên lụy”

Hắn nhìn nàng, vừa lắc đầu nhẹ vừa khẽ mỉm cười nhưng không nói gì, sau đó lặng lẽ tiến vào bên trong chuẩn bị hành trang, cần nhất là đồ ấm vì bây giờ đang là giữa mùa đông.
“Ta có một con ngựa buộc ở ngoài,” nàng nói vọng theo.

“Được, chúng ta sẽ cùng cưỡi chung một con ngựa, với thể trạng của cô nương hiện tại, không thích hợp để cưỡi ngựa một mình,” hắn quay ra và quyết định.

“Ừm...,” nàng đáp lời nhẹ và không phản đối. Nàng cũng tự biết tình cảnh bản thân lúc này.

Dương Thế Anh trầm ngâm rồi nói, “Chúng ta nên đi về phương Bắc. Bây giờ là mùa đông, hẳn ai cũng nghĩ chúng ta tìm về phương Nam để tránh lạnh, đi ngược lại với suy nghĩ thông thường sẽ tránh được nhiều phiền phức hơn”

Dương Thế Anh và Đông Phương Bạch cưỡi chung một thớt ngựa, nhanh chóng lên đường rời khởi khu làng. Tuy nhiên, chỉ mới được nửa ngày đường thôi mà họ đã cảm nhận được cả hai đang bị theo dõi.

“Chúng ta đang bị đuổi theo,” Dương Thế Anh nói, “mỗi khi ta dừng ngựa lại thì phía sau vẫn nghe có tiếng vó ngựa, ta cảm nhận được có người đuổi theo”

Đông Phương Bạch đang bị nội thương, bản thân rất mệt mỏi nên không thể quan sát tinh tường như hắn. Nàng tuy là một giáo chủ kiêu hùng nhưng lúc này đây nàng cũng như bao phụ nữ khác, rất cần có một bờ vài để dựa vào.

“Chúng ta phải làm thế nào?” nàng theo bản năng hỏi hắn.

“Chúng ta phải lên núi,” hắn trả lời, “nếu cứ đi theo đường lộ, sớm muộn gì chúng ta cũng bị đuổi kịp hoặc bị bao vây. Lên núi sẽ có rất nhiều ngã rẽ khác nhau, bọn chúng khó lòng theo được”

“Được, cứ theo ý huynh,” nàng đáp nhẹ.

Dương Thế Anh ngay lập tức chuyển hướng, giục ngựa chạy đến chân núi. Ngọn núi này hắn đã rất nhiều lần trèo lên hái thuốc nên rất quen thuộc. Đến một đoạn, hắn dừng ngựa, đỡ nàng xuống.

“Đổng cô nương, đã đến đoạn đường núi hiểm trở, ngựa không thể lên được. Chúng ta phải cùng đi bộ,” hắn nói, “tuy nhiên, cô nương không tiện bước đi, ta đành đắc tội cõng cô đi một đoạn. Ngọn núi này rẽ ra rất nhiều hướng khác nhau, chỉ cần qua khỏi thì không ai có thể truy tung chúng ta được”

Nói đoạn, hắn cõng nàng trên lưng và bắt đầu theo các con đường rừng khúc khuỷu trèo lên cao. Đi được một đoạn, hắn và nàng lại tiếp tục nghe có tiếng người từ phía xa.

“Xem ra kẻ thù của cô nương rất quyết tâm,” hắn nói nửa đùa nửa nghiêm túc.

“Ta đã từng đắc tội rất nhiều người, có lẽ chúng nhân cơ hội này quyết không buông tha ta,” nàng nói nặng nhọc. Trận giao thủ vừa rồi, nàng ngoài chịu một vết kiếm trên vai còn phải chịu tổn thương nội tạng vì đã vận sức quá nhiều. Do mất máu và nội thương, lúc này nàng cảm thấy thật mệt mỏi, chỉ muốn thiếp đi mà thôi.

Lúc này, từ phía sau có một luồng ám khí ném mạnh đến. Nghe tiếng gió, Dương Thế Anh xoay người tránh được, một ngọn phi tiêu lạnh lẽo đâm phập vào một thân cây phía sau họ. Hắn không có thì giờ trả lời nàng, cắn răng dùng sức chạy băng băng tới trước.

“Huynh hãy bỏ ta lại đi, bọn chúng chỉ muốn truy sát ta, chắc hắn cũng không muốn lấy mạng huynh,” nàng nói.

“Ta bắt đầu học y thuật từ năm 5 tuổi,” Dương Thế Anh nói dường như không ăn nhập với câu nói của nàng, “sư phụ của ta dạy rằng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được bỏ rơi bệnh nhân của mình. Ta sẽ không bao giờ vi phạm lời dạy đó”

Nghe hắn nói như vậy, nàng cũng không tiếp tục khuyên mà khẽ nhìn về phía sau xem bọn người kia đã đuổi đến đâu. Lúc này nàng mới để ý, tuy hắn chỉ bước rất bình thường nhưng tốc độ lại rất nhanh, phía sau vẫn không thấy bóng dáng người đuổi theo, dù rằng lũ người kia chắc hắn đều là cao thủ khinh công. Hơn nữa, hơi thở của hắn cũng khá điều hòa, không có vẻ đã hoạt động quá sức.

“Huynh thật sự không có võ công ư?” nàng ngạc nhiên hỏi.

“Suốt hơn 10 năm nay, hầu như ngày nào ta cũng trèo lên núi và mang vác vật nặng. Đó chính là võ công của ta,” Dương Thế Anh vừa đáp lời vừa tiếp tục băng về phía trước.

Thấy hắn dẻo dai như vậy nàng cũng giảm bớt bận tâm, khẽ nhắm mắt lại để dưỡng sức. Nàng nhớ đến ngày bị trọng thương, Điền Bá Quang cũng cõng nàng băng rừng lội suối để bỏ chạy. Nhưng lúc đó Điền Bá Quang bị nàng uy hiếp tính mạng nên mới phải làm như vậy, còn người trước mặt này là hoàn toàn tự nguyện, hơn nữa lại không phải là người trong giang hồ. 

Người này lại một lần nữa cứu mạng nàng. Nàng thầm hỏi, con người thật sự có số phận thật hay sao? Phải chăng số phận của hắn là phải giúp đỡ nàng trong lúc khốn khó, phải chăng hắn đã từng mắc nợ nàng? Quá mệt mỏi, nàng ngủ thiếp đi trên vai hắn.

Khi nàng mở mắt dậy thì hắn vẫn đang chạy, nàng mơ màng hỏi, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Bây giờ chúng ta đang xuống núi,” hắn nói, “có vẻ ta đã bỏ rơi được lũ người phía sau, một phần vì bọn chúng không quen địa hình nơi này như ta. Ngọn núi này có rất nhiều hướng rẽ, ta sẽ chọn đường đến một ngôi làng gần nhất, hi vọng sẽ tìm được ngựa ở nơi đó”

Trời lúc này đã nhá nhem tối, không khí trên núi rất lạnh, nhưng dĩ nhiên hắn và nàng đều không dám đốt lửa vì sẽ lộ tung tích. Dương Thế Anh nhắm hướng và bước vội xuống núi. Gió núi thổi phần phật bên tai hai người.

Xuống dưới chân núi là một con đường phủ một lớp tuyết dày, hắn nói, “đi khoảng một canh giờ nữa sẽ tới được ngôi làng gần nhất, cô nương cố gắng chịu đựng nhé”

Cả hai bỏ chạy nên chỉ kịp ăn tạm vài miếng lương khô trên lưng ngựa, giờ đây hai người ai cũng vừa mệt vừa đói. Trong giờ phút này nàng có thể dựa dẫm vào hắn còn bản thân hắn chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân mình.

Gió càng lúc càng mạnh, bước chân hắn ngập sâu trong tuyết, bước đi rất khó khăn.

“Có lẽ sẽ có bão tuyết, ta cảm nhận được như vậy,” hắn lo lắng.

“Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” nàng cũng âm thầm lo lắng cho cả hai.

“Có lẽ chúng ta phải tìm chỗ trú ẩn, nếu có bão tuyết kéo đến mà không nơi nương náu thì chúng ta sẽ mất mạng,” hắn nói.

“Nhưng nơi đây như một cánh đồng tuyết trống trải, biết tìm đâu ra nơi trú thân,” nàng quan sát xung quanh và nói.

Cả hai nhìn xung quanh và thở dài, chẳng lẽ họ tuyệt đường nơi đây. Bỗng, nàng bỗng nhớ đến có lần nghe một số thủ hạ bàn luận về cách sinh tồn nơi phương Bắc lạnh giá.

“Phải chi chúng ta tìm được một cái hang để trú ẩn” nàng nêu ý kiến.

Dương Thế Anh bừng tình, hắn nở một nụ cười héo hon và quay sang nhìn nàng, “Rất may là cô nương đề tỉnh ta, nhiều lúc ta cũng thật hồ đồ. Ta biết một hang đá ở gần chân núi, tuy hơi hẹp nhưng có thể trú ẩn được hai người. Chúng ta đành phải quay lại trên núi thôi”

Nói đoạn, hắn lại cõng nàng lên lưng, quay ngược về hang đá gần chân núi. Nơi này hắn khá quen thuộc vì đã dùng để trú ẩn những đêm lên núi hái thuốc không kịp trở về. Hang đá khá hẹn nên hắn cho nàng chui vào trước, mình thì ngồi bên ngoài để chắn gió giúp nàng.

Hắn lấy vài miếng lương khô còn lại cho nàng ăn. Do quá mệt mỏi, nàng lại ngủ thiếp đi. Bản thân hắn thì không ngủ được, hắn chong chong nhìn ra trời đêm đề phòng kẻ thù, thú rừng và cả bão tuyết sắp đến. Tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt, nhiệt độ hạ thấp đến mức rét run người. Hắn e ngại nhìn nàng đang ngủ với nét mặt xanh xao, không biết nàng có chịu nổi hay không?

Đến nửa đêm thì nàng lên cơn sốt, có lẽ vì do vết thương ban ngày do vội vã nên hắn cũng không kịp vệ sinh thật kỹ cho nàng. Hắn nhét vội cho nàng hai hoàn đan dược và lại ngồi lặng lẽ một góc nhìn nàng. Hắn nghĩ về rất nhiều chuyện thời xa xưa, về một người con gái hắn cũng đã từng chăm sóc như chăm sóc nàng hôm nay.

“Nước …,” giọng nàng khô khốc vang lên trong cơn mê níu hắn về với thực tại.

Bầu nước hắn mang theo đã cho nàng đã bị rách toác trong lúc leo núi nên nước đã cạn hết. Ngoài trời đêm thì lạnh lẽo, đến nỗi hắn phải cởi cả chiếc áo ấm đang mặc trên người để làm màn chắn, che cửa hang lại khiến không khí lạnh không thể lùa vào tổn thương nàng.

Dương Thế Anh vén màn, vốc một nắm tuyết gọn trong lòng bàn tay. Do vượt đường núi, hắn không mang theo nhiều đồ đạc cồng kềnh nên giờ không có đồ đựng nước cho nàng. Hắn quyết định nắm chặt tay để tuyết tan ra, nhỏ từng giọt xuống đôi môi có phần nhợt nhạt của nàng. Tuyết lạnh khiến tay hắn rát bỏng, cái bỏng vì lạnh còn khó chịu hơn cả cái bỏng vì nước sôi. Hắn nhăn mặt nhưng không buông tay. Nàng bị mất máu nên rất cần uống nước để bù lại, hắn biết rất rõ điều đó.

Sau khi nàng uống đủ nước, hắn xé một mảnh áo của mình băng vào bàn tay trái cho bớt rát vì bị bỏng, sau đó ôm nàng dựa lưng vào vách đá chờ trời sáng.

“Lệnh Hồ Xung … ngươi có nhớ ta không? Vì sao ...” trong cơn mê, nàng khẽ lặp lại tên của một người và nói điều gì đó hắn không nghe rõ.

Lần đầu nghe thấy nàng gọi tên người khác, hắn khẽ cau mày nhưng lại rồi giãn ra. Hắn vẫn lặng lẽ ôm nàng thật chặt để sưởi ấm. Là một lang trung, hắn biết rằng chỉ khi nào bệnh rất nặng người ta mới mê sảng, lúc này là lúc nàng cần hắn nhất.

= = =

Cuối cùng thì trời cũng sáng tỏ, cơn bão cũng đã qua đi. Hắn nhẹ nhàng vén chiếc áo ấm che cửa hang bước ra ngoài. Việc cần thiết ngày hôm nay là phải đưa nàng đến được ngôi làng gần nhất, lúc đó hắn mới có đủ điều kiện và thuốc men để chăm sóc nàng.

Cả một không gian phía trước phủ đầy băng giá, thật may mắn đêm qua hắn cùng nàng đã tìm được chỗ trú ẩn, nếu không e rằng cả hai đã trở thành người tuyết mất rồi. Bất chợt, hắn thấy được có một bầy 3,4 con sói tuyết đang lùng sục và tiến đến khu này. Có lẽ bọn chúng đi săn mồi sớm sau một đêm phải trú ẩn tránh tuyết.

Hắn thấy mồ hôi rịn ra lòng bàn tay, đối phó với bầy sói đói là điều đau đầu nhất, cũng may bọn chúng không đông. Dương Thế Anh nhanh chóng quay vào trong hang, cầm ra bộ cung tên của hắn và cả thanh kiếm đoạt được của một tên sát thủ ngày hôm qua. Hắn đứng yên lặng, che cửa hang chờ đợi lũ sói kéo đến trong lúc nàng vẫn đang say ngủ.

“Vút!,” khi con sói đầu tiên đi vào tầm bắn của hắn cũng là lúc mũi tên được bung ra. Hắn cắn chặt răng, nén cơn đau truyền đến từ bàn tay trái bị bỏng vì tuyết để bắn thật chính xác. Một con sói to gục ngã, khiến những con sói còn lại say máu lao về phía hang động, bao vây hắn.

Dương Thế Anh không đủ thời gian lắp mũi tên thứ hai, lúc này tay phải hắn nắm chặt thanh kiếm, lặng lẽ nhìn đàn sói. Đàn sói cũng đi vòng quanh hắn, vờn mồi mà chưa vội vã tấn công.

“Ngao ô!” môt con sói tru lên và cả bọn lao vào tấn công con mồi. Luồng kiếm quang từ tay hắn vung lên, hai con sói máu chảy đầm đìa quanh cổ và gục xuống, cả một mảng huyết đỏ rực loang lổ trên mặt tuyết. Điều kì lạ là dường như cả hai con sói đều cố ý lao vào thanh kiếm của hắn rồi tự sát vì lẽ bình thường có ai xuất thủ được nhanh như vậy.

Con sói còn lại nhìn đồng bọn lần lượt gục ngã nên bỗng nhiên quay người bỏ chạy, hắn tuyệt đối cũng không đuổi theo mà lặng lẽ giương cung bắn theo. Sau một tiếng vút lạnh lẽo, con sói cuối cùng cũng ngã gục ở phía đằng xa. Hắn buộc phải làm như vậy vì không muốn nó kéo theo cả đàn sói mới đến truy sát hai người.

Dương Thế Anh nhìn vết máu loang lổ trên tuyết và xác hai con sói xám, khẽ thở dài, “Đời này ta không muốn nhìn thấy máu loang nữa, vậy mà lũ súc sinh các ngươi … thật là ...”

“Là huynh giết bọn chúng?” giọng Đông Phương Bạch cất lên từ phía sau, có lẽ nàng bị tiếng sói tru đánh thức.

“Phải, là ta giết bọn chúng,” hắn nói ngắn gọn, không muốn đề cập đến việc giết chóc.

“Huynh quả là một thợ săn lão luyện đấy,” một nụ cười hé nở trên gương mặt còn nhợt nhạt của nàng. Hơn ai hết, nàng hiểu sự lợi hại của loài sói tuyết này.

“Khi bị dồn vào ranh giới sinh tử, ta buộc phải cố gắng hết sức thôi. Cũng may chỉ có 4 con,” hắn đáp.

Sau đó Dương Thế Anh lặng lẽ nhặt một ít củi, nhóm lửa để nướng thịt sói. Bây giờ là ban ngày, hơn nữa hắn tin rằng bọn sát thủ đã mất dấu hai người nên cũng không ngần ngại nhóm lửa. Hắn và nàng đều cần bổ sung năng lượng để hoạt động và sinh tồn giữa tiết trời giá lạnh này.

“Ăn đi, thịt sói tuyết có tác dụng tốt với nội thương của cô nương,” hắn đưa một miếng thịt nướng cho nàng, “không có muối, tuy hơi khó ăn nhưng hãy cố dùng một chút”

Nàng thấy khóe mắt hơi cay, cũng tình cảnh này nhưng nhiều năm về trước hiện lại trong tâm trí nàng. Chỉ có điều, vai trò đã bị thay đổi, lần này nàng là người bị thương và người khác tìm bắt sói tuyết để trị thương cho nàng. Tình cảnh đêm đó và sáng hôm nay, có lẽ nàng sẽ không thể nào quên được.

“Khói xông vào mắt ta, cay mắt quá,” nàng khẽ cười và đưa tay dụi mắt. Có vẻ như khi gặp hoàn cảnh khó khăn, con người ta sẽ yếu mềm hơn bình thường.

“Xin lỗi, củi bị ướt nên nhiều khói hơn bình thường,” hắn thuận theo lời nàng nói để khiến cả hai không khó xử.

“Tay của huynh bị thương? Là do đàn sói ư?” nàng chợt quan sát bàn tay trái của hắn và hỏi.

“À, không phải. Ta từ bé đã không thích hợp với không khí lạnh, nếu trời lạnh quá tay ta sẽ khô và nứt nẻ, rất đau nhức nên phải băng lại,” hắn đáp và cũng không muốn kể chi tiết cho nàng nghe. Cảm giác mắc nợ người khác hoặc bị người khác mắc nợ hắn đều không thích.

Cả hai lặng lẽ ăn thịt sói nướng và không nói với nhau nhiều lời nữa, mỗi người đều mang trong người tâm sự riêng của mình.

“Đi thêm một dặm đường nữa sẽ tới được ngôi làng gần nhất,” hắn nói với nàng.

“Ta đã đỡ hơn nhiều rồi, huynh không cần phải cõng ta nữa,” nàng đứng dậy và nói.

Hắn không ép nàng, nhưng lặng lẽ đi bên cạnh để khi mệt nàng có thể dựa vào hắn.

Cả hai cùng bước đi trong trời tuyết rơi, hai người như hai điểm xuyết khác màu giữa một bức tranh toàn màu trắng. Nơi xa xa, một ngôi làng nhỏ hiện dần ra trước mắt họ, cả hai như được tiếp sức khiến bước chân cũng trở nên nhanh hơn.

“Đông Phương cô nương, là cô ư?” khi cả hai vừa đặt chân vào đầu làng, một giọng nói từ phía sau lưng họ cất lên.

Bàng hoàng và sửng sốt, nàng quay phắt người lại, nhìn người vừa lên tiếng, “Lệnh Hồ Xung, sao lại là ngươi?”

Dương Thế Anh cũng khẽ ngước nhìn kẻ vừa lên tiếng, đây là lần thứ hai hắn nghe được cụm từ “Lệnh Hồ Xung” phát ra từ miệng nàng, hắn cũng biết người này có vị trí đặc biệt trong lòng của nàng nên không thấy ngạc nhiên khi nàng sửng sốt như vậy. Bản thân trong lòng hắn khi nghe người kia gọi nàng là “Đông Phương cô nương” bỗng khẽ dâng lên một chút thất vọng, thì ra nàng không cho hắn biết tên thật của mình. Tuy nhiên, chút thất vọng đó chỉ thoáng dâng lên rồi ngay lập tức bị hắn dập tắt.

“Để ta dìu cô nương ngồi xuống,” hắn nói nhẹ, sau đó tiếp tục dìu nàng bước tới vào trong một mái đình được dựng ở đầu làng để che mưa, che nắng. Sau khi giúp nàng ngồi yên vị, hắn lại cất giọng, “Ta đứng ở phía bên kia chờ cô, có gì cứ lên tiếng, cũng không cần phải vội”. Sau đó, hắn ý tứ bước ra phía xa, không xen vào câu chuyện của nàng và Lệnh Hồ Xung.

“Vì sao ngươi tới đây?” nàng ngồi yên, sau khi đã ổn định tâm tình mới ngước mắt lên, dùng giọng bình thản hỏi Lệnh Hồ Xung.

“Ta đã đi nhiều ngày để tìm cô, hôm qua vô tình ghé vào ngôi làng này để tránh bão không ngờ vô tình lại gặp được cô ở đây,” Lệnh Hồ Xung đáp.

“Vì sao ngươi biết ta quay trở lại để đi tìm? Là do Nghi Lâm nói cho ngươi biết ư?” nàng lại hỏi.

“Không, là do con gái của ta nói cho ta biết,” Lệnh Hồ Xung lúng túng trả lời nàng. Không hiểu sao bao nhiêu điều hắn muốn nói đã trôi đi hết, lúc này chỉ biết trả lời từng câu hỏi của nàng như một gã học trò trả lời lão sư.

“Con gái ngươi?” cách trả lời của hắn khiến nàng cũng trở nên hồ đồ.

“Chuyện này cũng thật khó giải thích,” Lệnh Hồ Xung lại lúng túng, “hài tử của ta vô tình nghe được mẹ nó nói chuyện về cô nương, nó không hiểu nên hỏi ta, nhờ đó ta mới biết cô nương đã quay trở lại”

Tuy câu trả lời của Lệnh Hồ Xung vẫn hàm hồ nhưng nàng lại quan tâm đến chi tiết khác quan trọng hơn, “Doanh Doanh cũng biết ta đã quay về?”

“Phải, nàng ấy đã biết,” Lệnh Hồ Xung đáp.

Đông Phương Bạch thở dài, bây giờ thì nàng đã hiểu hết mọi chuyện. Hèn gì nàng cứ cảm thấy đám sát thủ truy sát nàng có chút gì đó quen thuộc, thì ra chúng đúng là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo. Đây chắc hẳn là những kẻ mới gia nhập sau này, không nhận ra được nàng.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” nàng lại ngẩng mặt lên nhìn Lệnh Hồ Xung và hỏi.

Không hiểu sao, lần gặp mặt này, nàng cảm thấy giữa mình và Lệnh Hồ Xung như có một khoảng cách không thể san lấp được. Bao nhiêu nhu tình nàng ấp ủ trong lòng bấy lâu nay như chợt tan biến, nàng không thể đối xử với hắn như đã từng trong quá khứ hay như nàng thường tưởng tượng trong tâm trí mình về ngày gặp mặt. Có lẽ không gặp lại nhau sẽ tốt hơn chăng? Thà rằng cứ giữ lại chút kỉ niệm đẹp và nỗi đau trong lòng.

“Ta nóng lòng đi tìm cô nương vì được Nghi Lâm cho biết cô nương đang bị thương,” Lệnh Hồ Xung đáp lời nàng.

Quả thật, trong lòng hắn cũng có những lúc nhớ nhung nàng, nhớ đến những kỉ niệm đẹp cả hai đã trải qua cùng nhau. Tuy nhiên, không hiểu sao những lời ấy hắn không thể nào thốt lên được, có lẽ cái tôi của hắn trước mặt nàng cũng còn quá lớn, hay vì hắn đã là một người đã có vợ?

Cứ như vậy, hắn bỏ lỡ một cơ hội để thổ lộ tấm lòng trước mặt nàng, có lẽ đây cũng là cơ hội duy nhất của hắn.

“Vậy ư?” nàng mỉm cười, “vậy nếu ta không bị thương thì thế nào?”

“Cô nương hãy đi với ta, ở bên cạnh ta cô sẽ được an toàn,” hắn quanh co đưa ra yêu cầu mà không dám trả lời trực diện câu hỏi của nàng.

“Thật vậy sao?” nàng hỏi nhưng lại thâm nghĩ, giờ đây có lẽ phải tránh thật xa huynh ta mới có thể được ăn toàn. Rồi nàng lại hỏi, “ngươi đi tìm ta có thông báo cho Doanh Doanh biết không?” Giống như cách hắn trả lời nàng, nàng cũng không trực tiếp đáp lại hay từ chối yêu cầu của hắn.

“Ta … đi vội vã,” Lệnh Hồ Xung lúng túng, “nên cũng không báo cho Doanh muội biết”

Hai tiếng Doanh muội hắn thốt ra làm nàng cảm thấy đau lòng, nhưng họ đã là phu thê, nàng có quyền gì để mà đau lòng cơ chứ, “Lệnh Hồ Xung, ngươi vẫn như ngày nào, làm việc gì cũng chỉ biết đến bản thân, không bao giờ nghĩ đến hậu quả. Ngươi bây giờ đã là người có thê tử, làm gì cũng phải nghĩ đến gia đình của mình trước hết”

Không để hắn kịp lên tiếng, nàng tiếp tục, “Ngươi đi về đi, ta và ngươi bây giờ ở hai thế giới khác nhau. Ta có con đường riêng mà ta cần phải đi”

“Không được, bây giờ cô rất yếu ớt, cô cần phải đi với ta,” hắn bước đến, nắm chặt tay nàng định kéo đi.

“Buông cô ấy ra, ngươi đi đi, không nên ép buộc một người phụ nữ phải theo mình,” một bàn tay khác đè lên bàn tay của Lệnh Hồ Xung ngăn cản hắn.

Lệnh Hồ Xung ngẩng mặt nhìn, thì ra đó là người đàn ông đã đi cùng Đông Phương Bạch từ nãy đến giờ. Dương Thế Anh khi thấy Lệnh Hồ Xung định ép buộc nàng liền tiến lại gần, giơ tay can thiệp.

“Ngươi buông tay ra,” Lệnh Hồ Xung giằng tay Dương Thế Anh, nhân tiện chưởng mạnh vào vai hắn. Có lẽ mọi việc không thuận lợi khiến Lệnh Hồ Xung trở nên nóng nảy.

Bị đánh bất ngờ, hơn nữa bởi một cao thử nội công như Lệnh Hồ Xung nên một người bình thường như Dương Thế Anh bị hất mạnh về phía sau, mồm phun ra một búng máu.

“Lệnh Hồ Xung, mau dừng tay, ai cho phép ngươi đả thương huynh ấy,” Đông Phương Bạch tiến đến, ngồi xuống đỡ Dương Thế Anh.

“Xin lỗi, ta không cố ý …,” Lệnh Hồ Xung liền thu tay và nêu ra lý do hắn cũng đã từng sử dụng với nàng.

“Đúng, ngươi lúc nào cũng là không cố ý,” nàng nhìn hắn, mỉm cười chua chát.

“Đông Phương Bạch, hôm nay cô nương nhất định phải đi với ta,” Lệnh Hồ Xung quả quyết.

Khẽ đỡ Dương Thế Anh đứng dậy, cả hai nương tựa vào nhau, Đông Phương Bạch đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung, trong mắt nàng đã có vài phần lạnh lùng, “Lệnh Hồ Xung, ngươi nên nhớ ta đường đường là một giáo chú. Ta có tôn nghiêm của bản thân mình, dù rằng hôm nay ta đang bị trọng thương, không phải là đối thủ của ngươi nhưng ngươi cũng không thể uy hiếp được ta. Nếu ngươi tiến tới một bước nữa, ta sẽ ngay lập tức tự sát, không ai có thể ngăn cản ta làm được điều đó cả”

Lệnh Hồ Xung hoảng sợ, hắn ngay lập tức dừng động tác bước tới, đứng đó nhìn nàng mà không biết phải nói gì.

“Ta cũng chỉ có ý tốt …,” hắn nói lắp bắp.

“Ngươi đi về đi, đó là điều tốt nhất ngươi có thể làm lúc này,” nàng nói, giọng đã có phần dịu hơn.

Nhìn thấy Lệnh Hồ Xung còn chần chừ, nàng quyết định nói ra một điều nàng đã ấp ủ từ rất lâu, “Có điều ta cũng phải nói cho ngươi biết, xem như giải đáp khúc mắc trong lòng của ngươi và cả của ta nữa. Ngay đó, nơi Hằng Sơn, ta đã nghe ngươi từng tự hỏi ta tiếp cận ngươi có mục đích gì”

“Ta …,” Lệnh Hồ Xung thoáng xấu hổ vì tâm sự thầm kín của hắn bị nàng nghe được.

“Lệnh Hồ Xung, ta tiếp cận ngươi ngày đó chẳng vì mục đích gì cả. Ngươi đã tự đề cao bản thân mình quá rồi, ngày đó ta đường đường là giáo chủ thần giáo, ngươi chỉ là một đệ tử nhỏ bé của Hoa Sơn, ta tiếp cận ngươi cần gì phải có mục đích. Lí do duy nhất có lẽ ta đã ngộ nhận rằng ta thích ngươi, và ngươi cũng như vậy. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã trôi qua, nhắc lại cũng không còn ích lợi gì. Ngươi hãy quên đi hết tất cả và trở về đi,” nàng nói rất mạnh mẽ, có lẽ đây cũng là điều nàng muốn nói với hắn từ rất lâu rồi.

“Ta …,” Lệnh Hồ Xung lại không biết phải nói gì khi đối diện với nàng. Khi bình tĩnh suy xét lại, hắn biết những điều nàng nói hoàn toàn đúng, không hiểu sao tại thời điểm diễn ra những sự kiện đó hắn lại không nghĩ được như vậy.

“Ngươi đi đi,” nàng nói rồi cũng quay lưng dìu Dương Thế Anh đang bị nội thương tiến bước vào ngôi làng, nàng không muốn đối mặt với hắn thêm nữa. Hôm nay như vậy là đã đủ rồi.

Lệnh Hồ Xung đứng nhìn theo một lúc, không biết nói gì rồi cũng quay lưng bỏ đi. Hắn biết cá tính cương liệt của nàng, dù mình có làm cách nào cũng không xoay chuyển được.

“Người bạn hữu của cô nương thích ra tay đả thương người khác như vậy sao?” Dương Thế Anh cười khổ, “mà hắn ra tay cũng không nhẹ chút nào”

“Phải, con người của hắn luôn là như vậy, lúc nào cũng nghĩ mình không cố ý,” nàng nói, “tuy nhiên, hắn cũng là một võ lâm nhất lưu cao thủ, may mà cơ thể huynh cường tráng, nếu không thương thế chắc chắn cũng không nhẹ”

“Ta thật sự bị nội thương cũng không nhẹ chút nào,” Dương Thế Anh cười. Bị một kẻ tu luyện Dịch Cân Kinh bất ngờ xuất thủ đã thương, một người bình thường như hắn làm sao có thể bị thương không nhẹ cơ chứ.

Cả hai cứ như vậy, cùng nương tựa vào nhau tiến sâu vào làng để tìm chỗ nghỉ.
Bài Viết Cùng Chuyên Mục

0 nhận xét :

Star App VietNam | Chia sẻ app hay cho android và ios


Copyright © 2014 by Star App VN